Vũ Toái Hư Không

Chương 120 : Giết người giết tâm (2)

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Trước mọi người bị Bách Bảo Trai tuyên bố không hoan nghênh ngươi, đây cũng không phải chỉ là chuyện danh dự bị người ta chà đạp, phải biết rằng Bách Bảo Trai là thương buôn đứng đầu đại lục, một đầu sỏ về thương nghiệp, một khi bị họ coi như kẻ địch thì Trầm Trọng liền mất đi tư cách là thương gia cao cấp ở đại lục!

Sau nhiều ngày không gặp, Trầm Trọng đã trưởng thành lên rất nhiều, đối với sự nhục nhã như thế, hắn chỉ cười lạnh:

- Trần chưởng quỹ, nếu nơi này không chào đón ta, ta đây cáo từ!

Nói xong xoay người đi luôn, ngay cả nguyên nhân vì sao không được hoan nghênh cũng chưa hỏi!

- Gọn gàng!

- Nhanh nhẹn!

Chứng kiến phản ứng của Trầm Trọng, mọi người không khỏi âm thầm thán phục, ngay cả nhân vật khách quý trong phòng số ba là Trầm Côn cũng không ngoại lệ, không quan tâm hơn thua, trầm ổn bình tĩnh. Trầm Trọng sau khi trải qua rèn luyện ở Thiên Vũ Tông đã trưởng thành hơn rất nhiều, càng khó đối phó!

Đối thủ như vậy mới thực sự gây hứng thú!

- Trần chưởng quỹ, chuyện này có chút không ổn?

Bỗng nhiên Ngọc cau mày nói:

- Nếu sớm biết rằng xong thủ tục mua bán chỉ là một trăm hai mươi mốt vạn lượng mà không phải là hai trăm vạn lượng, ta sẽ không bỏ cuộc, ngươi tuyên bố vụ đấu giá này xong thì có chút không đúng quy củ!

- Ý của Ngọc tiên sinh là....

Trần Dương ướm hỏi.

- Ta ra giá một trăm hai mươi lăm vạn lượng, bất quá cũng là chỉ thêm năm vạn lượng mà thôi, ngày mai ngân lượng sẽ được chuyển tới!

Ngọc tiên sinh nói xong ho sù sụ.

- Cái này... Ngọc tiên sinh chờ một lát, ta hỏi ý của vị khách quý phòng số ba!

Trần Dương đi vào phòng trong, nhỏ giọng nói:

- Lão đệ, chuyện này tính sao đây, sư phụ của ngươi cũng muốn mua Ẩn Long Giới?

Ngọc tiên sinh nói là đi gặp lão bằng hữu, kết quả là tới phòng đấu giá này, hơn nữa lại đem cầm cả vật gia truyền của tổ tông lưu lại, điều này cũng là Trầm Côn ngẩn cả người.

Hắn nghĩ nghĩ một lát rồi nói:

- Để cho sư phụ ta đi!

Tên hám tiền này không có ưu điểm gì nhưng cũng rất hiểu bốn chữ Tôn sư trọng đạo, cũng sẽ không đi tranh đoạt cùng sư phụ. Năm đó tăng quét rác chịu truyền công phu cho hắn, dung túng cho hắn làm chuyện sằng bậy ở Thiếu Lâm tự, hơn phân nửa cũng là vì điểm này. Mọi chuyện tiếp theo cực kỳ đơn giản, Trần Dương nâng giá một chút rồi lập tức đem Ẩn Long Giới trao cho Ngọc tiên sinh.

- Tốt rồi! Bây giờ là phiên đấu giá vật phẩm thứ hai, Bách Bảo Trai mời bằng hữu thưởng thức Thái Cực đồ.

Nói xong, Trần Dương mở tráp, lập tức một tia hắc sắc lạnh lẽo cùng một một tia hào quang liệt dương rực rỡ xông ra, hai loại hào quang xoay bên trên tháp, dường như tạo thành một cái đồ án thái cực. Cũng giống như lần đầu Trần Dương thấy được tấm linh phù thái cực này, những hơi thở dồn dập đầy xúc động vang lên, Triệu Lạc Trần lại càng thở dốc.
- Không được!

Phùng trưởng lão cướp lời đáp:

- Trên chiêu bài bên ngoài viết rõ ràng: Chỉ nội trong ngày, quá hạn không tính, hôm nay ngươi không có tiền, ta sẽ cầm Thái Cực đồ đi!

Triệu Lạc Trần ôn tồn nói:

- Phùng lão, tấm Thái Cực đồ này phi thường quan trọng đối với ta, ngươi có thể...

- Miễn bàn!

Phùng trưởng lão lạnh lùng nói

- Không biết cao thấp, Phùng lão, cùng Bắc Địa Vương phủ đấu phú, ngươi không phải hối hận!

Nói xong nàng tháo vòng cổ ra:

- Triệu Lạc Trần bất tài, cái vòng cổ này đem cầm tám trăm vạn, ai có ý kiến?

- Có một cái vòng cổ mà nói...

Phùng trưởng lão vừa muốn châm chọc. Trần Dương liền đưa ra ý kiến:

Năm đó Thú Tôn Lý Mục tặng vòng cổ cho hoàng thái hậu Đại Triệu, tám trăm vạn, thiệt cho quận chúa rồi!

Thú Tôn Lý Mục!

Bốn chữ này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không có nghị luận. Vừa rồi, mọi người trong phòng còn đang bàn tán nó là vật báu nào, họ còn nghi ngờ là thượng cổ thần ký. Té ra lại liên quan đến Thú Tôn Lý Mục, căn bản là vật vô giá!

- Còn có ai ra giá nữa không? Không có, ta cầm Thái Cực đồ vậy!

Dưới vô số ánh mắt soi mói, Triệu Lạc Trần vui vẻ nhận Thái Cực đồ, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc làm xúc động lòng người.

Mà ngồi ở phòng số ba, mồ hôi Trầm Côn chảy ướt cả lưng! Quá điên cuồng!

Tuy nói vật hiếm là quý, nhưng ngày sau giá Thái Cực đồ nhất định sẽ hạ xuống. Mặc dù hôm nay cơ duyên xảo hợp, lại có cả hờn dỗi nữa, nhưng hắn cũng không nghĩ là lần đầu bán Thái Cực đồ đã có cái giá tám trăm vạn!

Trong lòng Trầm Côn cũng liên tục hò hét, bần tăng không phải vẽ bùa mà bần tăng đang vẽ tranh ngân phiếu! Mẹ nó, vẽ tranh ngân phiếu cũng chưa nhanh như vậy...

Một hồi đấu với Triệu Lạc Trần chiếm ưu thế tuyệt đối đã chấm dứt, nhưng vở kịch hay tựa hồ còn chưa kết thúc, mà là mới bắt đầu sôi nổi mà thôi!....