Vũ Toái Hư Không

Chương 145 : Tuyệt cảnh của Vương gia (1)

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


- Lão Hùng, ngươi ở chỗ này chờ ta!

Trầm Côn giục ngựa, chỉ phút chốc liền đuổi kịp gã quân nhân, đi sóng vai, hắn cười nói

- Lão huynh, họ gì?

Gã quân nhân chỉ khoảng hai mươi tuổi, cau mày, nét mặt u sầu không hợp với tuổi, hắn cười cười:

- Huynh đài, ta còn có việc gấp, nếu huynh có lòng muốn kết giao, chi bằng ngày sau hãy tới sơn trang Vương gia.

- Ngươi cũng mang họ Vương ư?

Mắt Trầm Côn sáng rực lên:

- Vậy tổ tiên của ngươi phải chăng là?

Sắc mặt quân nhân trước mắt trầm hẳn xuống, hắn đang lo lắng cho sinh tử an nguy của phụ thân và muội muội, đột nhiên ở đâu nhảy ra một kẻ chắn đường, còn hỏi lai lịch tổ tiên của hắn, đổi lại là ai cũng sẽ nổi giận

- Điều này không quan hệ tới ngươi, tránh ra.

Quân nhân nổi giận quát.

Trầm côn cười híp mắt tiến lên chặn đường, nghiêng đầu nói:

- Ta chỉ muốn hỏi một câu cũng không được sao! Tổ tiên của ngươi có phải là hai đại nhân vật trong truyền thuyết Liệt Thiên Võ Hoàng Vương Mãng và Huyết Phù Ma Vương Kiêu không?

Quân nhân sắc mặt đại biến!

Thì ra tên tiểu tử trước mắt này đúng là hậu nhân của Vương Kiêu, quả thật có duyên.

Chưa tới thành đã gặp được hậu nhân của Vương Kiêu.

Vương Kiêu ở trong thân thể của Trầm Côn cũng cao hứng cười lên ha hả:

- Năm đó ta cùng Nguyêt Nhi lưu lạc tránh né địch nhân đuổi giết nên đem con ruột gửi cho một lão nông phu. Rồi bảo bọn họ tới Xích Tiêu thành ở, không ngờ qua hơn một nghìn năm, Vương gia ta lại bám rễ tại đây, còn xuất hiện một tôn tử dung mạo giống hệt ta nữa chứ.

Lúc này gã quân nhân đã bị Trầm Côn cản lại năm lần bảy lượt, sớm đã tức giận rút kiếm lao ra:

- Nếu không nhường đường đừng trách ta kgông khách khí.

- Yên tâm, yên tâm, ta hỏi vấn đề cuối cùng thôi, Vương gia bây giờ như thế nào, ai là gia chủ, có bao nhiêu người, gia sản thế nào?

Giọng nói của Trầm Côn tràn ngập lý thú, hắn là đồ đệ của Vương Kiêu, xét theo bối phận thì gã quân nhân này còn phải gọi hắn là cố không biết bao nhiêu đời đâu.
- Ngươi không ở trong quân đội cho tốt, quay về đây làm gì, chịu chết sao?

- Vương gia đều sẽ chết hết, con có thể không về sao?

Vương Nhất Sơn bi phẫn nói.

- Ngươi trở về Vương gia mới thật sự là chết hết.

Vương Đạc thở dài, chỉ vào đại môn nói:

- Ngươi đã có bản lĩnh phá vây tiến vào đây, vậy thì nhanh chóng phá vây ra ngoài, trốn càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng trở lại đây nữa.

- Không được đâu phụ thân, con thừa dịp Thạch gia chưa chuẩn bị mới xông vào, hiện giờ Thạch gia đã có phòng bị, con không thể nào đột phá được vòng vây.

Vương Nhất Sơn mỉm cười dứt khoát.

- Cha, dù sao con cũng đã trở về, vậy cùng chết một chỗ đi, hậu nhân của Phù Ma Vương Kiêu không thể làm rùa đen rút đầu a.

- Hài tử ngốc này.

Vương Đạc ôm lấy đầu Vương Nhất Sơn, muốn mắng vài câu, nhưng cuối cùng lệ nóng rơi không ngừng, nghẹn ngào một câu cũng không nói nên lời.

- Ca, ngươi đã trở lại?

Nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Sơn, những thành viên cốt cán của Vương gia đều từ trong nhà chạy hết ra, đi đầu là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, khóe miệng còn vương một nét cười ranh mãnh. Bình thường nàng hẳn là một tiểu cô nương lanh lợi, hoạt bát. Vài ngày ở trong vòng vây của Thạch gia cũng đã làm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu thêm nét u sầu.

- Kỳ Kỳ, ngươi không sao là tốt rồi.

Vương Nhất Sơn ôm lấy thân muội muội của mình, cười cười, bỗng dưng nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.

Thanh âm run rẩy đếm:

- Một, hai, … mười sáu, mười bảy…

Hắn đếm kỹ những Vương gia tộc nhân xung quanh, giọng run run nói:

- Làm sao chỉ có ba mươi mấy người ở đây, những người khác đâu? Tứ thúc đâu? Lục thúc đâu? Nhị cô đâu?