Vũ Toái Hư Không

Chương 146 : Tuyệt cảnh của Vương gia (2)

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


- Bọn họ đã ..

Vương Kỳ đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cúi đầu không nói gì nữa.

- Phụ thân, những người khác đi đâu vậy?

Vương Nhất Sơn quì trước Vương Đạt, hai tay nhắm chặt. Vương Đạt ngẩn đầu lên, ông không muốn nhi tử thấy hai hàng nước mắt trên khuôn mặt già nua của mình.

- Trả lời ta, mọi người của Vương gia đâu?

Vương Nhất Sơn hét lớn, âm thanh truyền khắp sơn trang, vọng đến cả đội ngũ Thạch gia bên ngoài. Thạch La Trác cất tiếng cười dài:

- Vương Nhất Sơn, muốn biết người nhà ở đâu sao? Mở cửa ra, ta cho người nhìn một cái!

Vương Nhất Sơn đẩy cửa lớn hé ra một khe nhỏ. Bên ngoài Sơn trang, đội hình Thạch gia né ra ta tạo thành một cái lối đi lớn, mấy con yêu thú to lớns đẩy từng dãy xe ngựa đến trước cửa sơn trang. Trên đó có lão nhân, có hài đồng, cũng có cả nữ nhân, tất cả đều bị treo cổ, hơn nữa thân hình cũng không còn nguyên vẹn.

- Tứ thúc, Lục thúc!

Nhận ra nhũng người trên bị treo trên xe ngựa, Vương Nhất Sơn đá văng đại môn, mang theo bội kiểm toan đi ra ngoài.

- Nhất Sơn, ngươi điên rồi sao?"

Vương Đạc đè bả vai nhi tử xuống, cắn răng nói:

- Ngươi đi ra ngoài, những hy sinh của mọi người liền trở nên vô ích, người ngồi xuống cho ta, bất luận phát sinh cái gì đều không được khóc, con cháu của Vương Kiêu đổ máu, không đổ lệ!

Không được khóc? Vương Nhất Sơn tựa hồ đoán được sắp phát sinh cái gì.

Chỉ thấy Thạch Lan Trác nhẹ vung tay lên, một đội đệ tử Thạch gia mỗi người tới trước một cái thi thể, giơ cao cái thùng gỗ chứa đầy phân, ngửa mặtcười ha ha.

- Vương Nhất Sơn, phụ thân ngươi thực có thể chịu đựng, ta để nhóm đệ tử biểu diễn hơn mười ngày hắn vẫn không chịu ra chiến một trận với ta, nhưng là ngươi có thể chịu được sao?

Cùng với thanh âm của Thạch Lan Trách, nhóm đệ tử đem đám ô uế đổ lên đầu các thi thể. Trong phong tục của Cửu Châu đại lục, việc này chính là nguyền rủa người đó vĩnh viễn không đươc siêu sinh, cũng là mắng Vương gia không còn sinh ra ra nam nhân nào. Vương Nhất Sơn thở gấp chậm rãi đứng lên, nhưng một bàn tay nhỏ bé liền kéo hắn lại.

- Ca, đừng đi ra, mấy ngày hôm trước Tứ thúc chính là không có xem nổi trận này, đi ngoài, cũng không còn về được nữa!

Suy sụp ngồi xuống, Vương Nhất Sơn chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài! Thật lâu sau, hắn chua xót nói:

- Cha, rốt cuộc vì cái gì, phần mộ tổ tiên rốt cuộc xảy ra điều gì, thậm chí đưa đến đại họa diệt môn!

- Ta cũng muốn biết!

Vương Đạc cố ngăn hai dòng nước mắt, đấm ngực nói:

- Chính là từ năm tháng trước, từ tháng chạp năm ngoái đến đầu tháng ba, phần mộ tổ tiên bị hắc vân bao phủ, cho dù là cha cũng không vào được!

- Chẳng phải còn có cách khác sao?

Trong mắt Vương Nhất Sơn ngấn lệ quang.
- Là Chu bá bá sao?

Vương Kỳ Nhi ôm chặt Chu Tước bút, lớn tiếng nói:

- Người cho tiểu nữ biết trước, có chịu giúp Vương gia hay không?

Chu gia gia chủ biến sắc nhưng cũng cất cao giọng cười.

- Ngươi trước tiên đem Chu Tước bút lấy ra, chỉ cần là thật, ta nhất định giúp ngươi!

- Được, người chắc cũng không gạt một đứa bé như ta!

Vương Kỳ Nhi đem Chu Tước bút giao cho một vị lão bà.

Âm thầm nhìn thấy tất cả chuyện này, Trầm Côn bất đắc dĩ lắc đầu, Vương Kỳ Nhi tuy rằng thông minh, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử, còn không biết lòng người khó lường a!

Quả nhiên! Lão bà tử cầm Chu Tước bút vào nội viện một lúc lâu, đợi bảy tám phút vẫn không một tiếng động.

- Chu bá bá, rốt cuộc người có nguyện ý giúp chúng ta không?

Vương Kỳ Nhi hô lớn.

- Chu bá bá!

Vương Kỳ Nhi hô lớn mười mấy lần, đột nhiên một đôi gia đinh tráng kiện vọt tới.

- Đây là tiểu khất cái nào? Mau lăn ra!

- Ta không phải tên khất cái!

Vương Kỳ Nhi vội vàng giải thích.

- Chu bá bá đang kiểm tra Chu Tước bút, ta còn muốn chờ ông ấy đáp lời!

- Tiểu ác ma, Chu Tước bút nào, đừng nên ở chỗ này ăn nói bậy bạ, lão gia ta chưa từng gặp qua cái gì là Chu Tước bút!

Không đợi nàng phân trần, bọn gia đinh mang theo Vương Kỳ Nhi, đem nàng hung hăng ném ngoài cửa.

- Các ngươi, các ngươi

Vương Kỳ Nhi mặt xám mày tro đứng lên nhìn cửa Chu gia đóng lại, tức giận mắng to:

- Chu Bất An, ngươi là lão không biết xấu hổ, còn lại gạt một đứa bé, còn tham lam Chu Tước bút của Vương gia ta!