Vũ Toái Hư Không

Chương 147 : Mười ba lượng bạc, ba trăm hai mươi bảy cái mạng (1)

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Một cứu binh cũng còn chưa tới, bút Chu Tước ngược lại đã bị cướp đi, cái này gọi là thúc thủ vô sách, làm sao bây giờ đây!

Điểm chết người chính là, thời điểm Vương Kỳ Nhi quát mắng Chu Bất An, lúc đó có mấy người đi ngang qua, sau khi nghe được ba chữ bút Chu Tước từ miệng nàng, lập tức xoay người rời đi, bây giờ liền xuất hiện mấy trăm dong binh vây quanh, trên khóe môi nhếch lên của bọn họ đều đang mỉm cười không có hảo ý.

- Nha đầu này là dư nghiệt Vương gia, nếu như chúng ta bắt được nàng, Thạch gia chắc chắn sẽ ban thưởng rất trọng hậu...

Đáng thương cho Vương Kỳ Nhi, hai mắt của nàng đang đỏ bừng sau một hồi khóc lóc, cũng không có lưu ý đến nụ cười cổ quái của bọn lính đánh thuê, nàng vừa nhìn bọn lính đánh thuê vây quanh, mở to hai mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, từ trên miệng thốt ra hai từ :

- Dong binh!?

Vương Kỳ Nhi ngay lập tức lấy ra một ít bạc vụn từ trong túi tiền, cầu khẩn nói:

- Các dong binh lão gia, nhà ta bị người xấu vây công, ai có thể giúp ta, ta nhất định cho hắn rất nhiều, rất nhiều bạc!

- Mười ba lượng bạc?

Thấy rõ số lượng ngân lượng trong tay Vương Kỳ Nhi, bọn lính đánh thuê ồ lên cười to... .

- Các ngươi đừng cười nha!

Vương Kỳ Nhi vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Ta biết tiền của ta có rất ít, coi như ta van cầu các ngươi, coi như các ngươi phát thiện tâm đi? Nhà ta mọi người đều đã chết sạch!

- Tiểu nha đầu, ngươi thật sự chỉ có mười ba lượng bạc sao?

Một đại hồ tử dong binh ngồi xổm trước mặt Vương Kỳ Nhi, nhẹ nhàng nâng người của nàng.

- Vâng, chỉ có mười ba lượng bạc!

Vương Kỳ Nhi bèn mở toang miệng túi của mình ra, bên trong quả thật không còn chút ngân lượng nào, nhưng đại hồ tử dong binh cười quái dị nói:

- Không, ngươi có nhiều hơn bạc, ít nhất phải đến một vạn lượng, tiểu nha đầu, thúc thúc nguyện ý giúp ngươi, ngươi đem một vạn lượng này đều cấp thúc thúc có được không?

- Ngươi nói trong đó có một vạn lượng bạc sao?

Vương Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn túi tiền.

- Bá bá, ngươi không nên giễu cợt ta, chỗ này của ta thật sự chỉ có 13 lượng bạc, người có nguyện ý hỗ trợ ta không?

- Ta cũng không phải đang giễu cợt ngươi!

Đại hồ tử biến sắc mặt nói:

- Cái đầu của ngươi, ít nhất có giá trị một vạn lượng!

- Cứu mạng a!
- Kỳ kỳ, chết sống gì cũng không được rời khỏi ca ca, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là huynh muội!

Hai chân sải bước!

Sau khi đi hai mươi mấy bước, Vương Nhất Sơn kinh hãi phát hiện, bên tai cũng không có truyền đến thanh âm của yêu thú!

Hắn mở mắt, sau đó sợ ngây người!

Đám yêu thú không phải là không phát hiện ra Vương gia huynh muội, chẳng qua khi cảm nhận thấy điểm máu tươi trên mi tâm của Vương Kỳ, đám yêu thú tựa như kinh hãi, thậm chí còn nép vào nhau tạo ra một con đường!

Bọn họ cũng không biết, trong máu Trầm Côn tràn đầy hơi thở của thú tôn Lý Mục, mặc dù chỉ là điên lỗi Lý Mục, nhưng cũng không phải là thứ mà đám yêu thú cấp bậc thấp có can đảm đến gần! Vương Nhất Sơn huynh muội thần không biết quỷ không hay trở lại sơn trang của mình.

Lúc này, bên trong sơn trang tình cảnh cực kì bi thảm,

Nội đường môn hộ cũng mở ra, Vương Đạc tóc trắng xoá co quắp ngồi ở trên cánh cửa, ngơ ngác nhìn đình viện trống rỗng.

Nhi tử cùng nữ nhi đã rời đi được một ngày, bây giờ còn không có tin tức truyền về, sợ là đã...

Vương Đạc không dám nghĩ tiếp, nhưng người hầu bên cạnh lại cười khổ nói

- Lão gia, viện binh còn chưa tới, thiếu gia cùng tiểu thư sợ là đã ngộ hại!

- Nói nhảm!

Vương Đạc nhảy dựng lên quát:

- Không có chết, bọn họ không thể chết, hậu duệ của Vương Kiêu lão tổ làm sao có thể tuyệt hậu! Bọn họ cũng không thể chết a! Khóc đến nỗi lệ tung hoành, ngã xuống cánh cửa.

- Vương gia còn bao nhiêu người?

Vương Đạc lẩm bẩm hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Người hầu nhất thời trả lời không được.

- Lão gia chờ ta đi đếm một lượt.

- Đi thôi!

Sau khi đếm xong thì gặp Sở Chi nói cho bọn hắn biết... Vương Đạc thất thần nói,

- Vương Đạc ta thành thật xin lỗi mọi người, làm hại mọi người bị chôn cùng Vương gia... họ đều là chí thân của Vương gia, có lẽ nói một câu như vậy là đủ rồi... Về phần bọn người hầu, ngươi cũng nói cho bọn hắn biết, nếu như Thạch gia không đuổi tận giết tuyệt, nếu như bọn họ có người còn sống đi ra ngoài, nhờ bọn họ mang bài vị tổ tiên Vương gia tìm địa phương yên tĩnh, Vương Đạc bất hiếu, không thể để cho hương hồn tổ tông phải nằm nơi hoang dã a!