Vũ Toái Hư Không

Chương 153 : Lý luận cắn chó

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Nghe xong câu cuối cùng của Dạ Đông Minh, Trầm Côn lòng nghĩ hỏng chuyện rồi.



Cái đầu ngu của Vương Nhất Sơn không phải khuyết điểm, mà là một nhược điểm trí mạng. Dạ Đông Minh mở miệng là quốc gia đại nghĩa, ngậm miệng là dân tộc trung hiếu, căn bản là bóp chết tử huyệt của Vương Nhất Sơn, làm cho hắn rơi đầu cũng không có thể nhíu mày.



Quả nhiên!



- Đã là thánh chỉ của bệ hạ...



Vương Nhất Sơn bất đắc dĩ quỳ xuống.



- Mạt tướng tuân mệnh, thề chết...



- Thánh chỉ cũng không nằm ngoài nhân tình!



Vương Đạc vội vàng hoà giải hộ nhi tử.



- Dạ tướng quân, chúng ta thực sự không biết bên trong mộ tổ xuất hiện cái gì, càng không có biện pháp tiến vào màn độc vân đó, xin ngài giải thích với bệ hạ một phen, Nhất Sơn... Thực sự không có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ đâu!



- Nhất Sơn cũng đã đáp ứng rồi, sao ngươi còn cứ một mực từ chối hả?



Dạ Đông Minh cười lạnh lùng, vỗ vỗ vai Vương Nhất Sơn.



- Nhất Sơn, ta cho ngươi ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau, ta tới lấy bảo vật ngươi dâng lên bệ hạ!



Hắn nhìn thẳng Vương Đạc.



- Còn ngươi nữa, Vương gia chủ! Ta không hy vọng ngươi làm ra bất cứ việc gì ngăn cản Nhất Sơn, nếu không... Ta chỉ có thể tiếp thu ý kiến của Quan Lăng.



Quan Lăng muốn: bốn nhà liên minh, trước tiên hủy mộ tổ của Vương gia rồi nói sau!



Dạ Đông Minh đi rồi, Vương Đạc gần như tê liệt ngồi dưới đất, bất đắc dĩ thở dài...



Vương gia đến tột cùng đã tạo nên nghiệt chướng gì, mà lại dính vào những việc như thế này.



Cũng không trách Dạ Đông Minh nhận định Vương gia nói dối, trong mộ tổ vừa xuất hiện bảo bối, Vương gia liền nói mình cái gì cũng không biết, thậm chí ngay cả mộ tổ cũng không vào được... Lời này, đừng nói Dạ Đông Minh không tin, ngay cả Vương Đạc chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ.



Nhưng đây chính là tình hình thực tế đấy chứ!



...



- Nhất Sơn, sao mày lại nhận lời hả?



Dạ Đông Minh đi rồi, Vương Đạc tức giận tát con trai một cái.



- Ba ngày sau, mày không lấy ra được bảo vật, bảo Vương gia phải làm sao bây giờ?



- Thánh chỉ là đại nghĩa quốc gia, hài nhi không thể không theo!



Vương Nhất Sơn chậm rãi đứng lên, xoay người đi ra ngoài.



- Mày đi đâu đấy?



- Con đến mộ tổ một chuyến...


Thành thật mà nói, một đoạn thoại vừa rồi chỉ là công cụ để thay đổi tính cách của Vương Nhất Sơn mà thôi, còn cái gì có lỗi với không có lỗi với dân, Trầm Côn còn chưa vĩ đại đến thế đâu.



Hòa thượng này thờ phụng chính là người không vì mình, trời tru đất diệt, trước tiên kiếm mấy viên thiên thạch phát tài cái đã.



Lúc này, Vương Nhất Sơn nói rằng:



- Sư phụ, ta vẫn chưa hiểu hết lời của người, nhưng cũng sẽ không tìm chết nữa, người mau nói ra cách của mình đi, làm sao đối phó liên minh của tứ gia.



- Còn nhớ câu hỏi vừa rồi của ngươi không?



Trầm Côn cười tủm tỉm nói:



- Nếu như chó quá thông minh, quá mạnh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?



- Đáp án chỉ có một câu nói, trước tiên để chó cắn chó, sau đó chúng ta sẽ cắn chết chó!



Đêm khuya cùng ngày, Trầm Côn để Vương gia bắn pháo hoa, sau đó hắn cưỡi đại cẩu hùng ( gấu chó ) bay ra khỏi Vương gia sơn trang.



Đại cẩu hùng Thanh Sơn mặc dù có phân nửa huyết thống hùng tộc, nhưng hắn dù sao cũng là con của rồng, bẩm sinh đã có năng lực phi hành của yêu thú mạnh nhất. Chỉ thấy hắn hóa thành một làn khói xanh, dưới sự yểm trợ của pháo hoa biến mất trong trời đêm, năm ngàn ngự thú cấm vệ quân căn bản không có thấy rõ bóng dáng của hắn.



- Thoải mái quá, bóng đêm đẹp vô cùng, ánh trăng chiếu sáng, ngươi và ta đạp ánh trăng mà đi, lẽ nào là đi hái hoa?



Cẩu hùng rung đùi đắc ý hỏi.



- Ta lớn lên giống dâm tặc vậy sao?



Trầm Côn mắt trợn trắng.



- Theo tiểu sinh thấy, thúc phụ tương đối giống dâm tặc.



Đại cẩu hùng rất nghiêm túc nói.



- Giống quá, giống quá!



Trầm Côn triệt để bị đánh bại rồi, quát bên tai đại cẩu hùng:



- Ta muốn đi Ngự thú sơn trang! ! ! ! !



- Hiểu rồi!



Đại cẩu hùng búng ngón tay.



- Thúc phụ thú tính đại phát, tới Ngự thú sơn trang, chính là muốn hái hoa của yêu thú. (Vãi lúa )



Con gấu này không còn thuốc chữa nữa rồi!



Bay đến Ngự thú sơn trang, lập tức có mấy trăm con yêu thú đi lên ngăn cản, bất quá Trầm Côn cũng không tranh luận với chúng, một cước đạp tung đại môn sơn trang, cười nói:



- Hùng lão huynh, Hùng Tam Bảo, sinh ý tới cửa rồi!