Vũ Toái Hư Không

Chương 154 : Lý Cuồng Phong

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


Hùng Tam Bảo đang đứng trên tầng cao nhất tại Ngự thú sơn trang, trông về Xích Tiêu thành sáng như ban ngày ở xa xa.

Chỉ thấy Đông môn, doanh trại trải dài, bốn vạn năm nghìn ngự thú cấm vệ quân chực chờ lâm trận, thỉnh thoảng có kỵ binh chạy ra như bay. Trên đỉnh khu doanh trại này, quân kỳ chứ Lý được dựng thẳng - Sau Thú tôn Lý Mục, quân kỳ của nước Triệu liền mang chữ Lý

Bắc môn và Nam môn, cũng là doanh trại nhìn không thấy điểm dừng, đại kỳ hai bên được cắm song song với nhau, một bên là một lá huyết kỳ tùy tiện cầm một bát máu hất lên, đại biểu cho Vũ Quân La Kiệt - một trong tứ đại truyền thuyết. Bên kia là một chữ Quan có Thanh Long Yển Nguyệt vờn quanh, ý tứ là chủ tướng tọa trấn bên trong quân doanh này, là hậu nhân của võ thần Quan Vân Trường, đứng đầu Ngũ hổ tướng khi Tây Hán dựng nước.

Tây môn, chính là chỗ của Ngự thú sơn trang rồi!

Không đánh nhau tại Xích Tiêu thành, tứ đại quân doanh này, hai mươi mấy vạn đại quân ở cùng một chỗ, chiếm diện tích còn hơn cả diện tích thành nội.

- Ài...

Nhìn vô số quân đội, Hùng Tam Bảo bất đắc dĩ thở dài, đầu sỏ như hắn mặc dù không sợ bất luận quân đội của bên nào, nhưng muốn khai chiến với ba đế quốc, hai chân hắn liền đứng không vững.

Điểm chết người chính là, Ngự thú sơn trang chia rẽ rồi, Lý gia và Hùng gia ám đấu không ngừng nghỉ, hắn còn phải cẩn thận Lý gia ở sau lưng đâm một phát...

- Đường chủ, một hòa thượng thiếu niên muốn gặp người, nói là sinh ý tới cửa!

Một con chim cuốc màu xanh bay tới.

- Ân điển của đại tự nhiên, bệ hạ của ta rốt cục cũng tới rồi!

Hùng Tam Bảo nhãn tình sáng lên, sải bước đi ra nghênh tiếp, thấy Trầm Côn ngồi xổm trên bậc cửa sơn trang thành kính cúc cung nói:

- Đức vua vĩ đại, có thể nhìn thấy phong thái của ngài một lần nữa, ta kích động quá!

- Được rồi!

Trầm Côn và Hùng Tam Bảo cùng nhau đi vào nội đường, cười nói:

- Ngươi vẫn luôn chửi mắng ta trong lòng đúng không? Tiểu tử này đáp ứng ngươi đối phó Lý gia, nhưng vừa vào thành liền mất hút... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hùng Tam Bảo cười cộc lốc, không có đáp lại.

Tới nội đường ngồi xuống, hắn đuổi toàn bộ người hầu ra, thả ra hai con yêu thú tuần tra, sau đó nói:

- Vua của ta, người giá lâm Ngự thú sơn trang, là chuẩn bị giúp ta nghiêm trị đám Lý gia vi phạm tự nhiên pháp tắc sao?

- Đương nhiên!

Trầm Côn ngồi không được, cười tủm tỉm ngồi xổm trên bậc cửa.

- Bất quá ta tăng giá, phương thức giao dịch cũng thay đổi rồi.

- Vua của ta, xin cứ nói!

Hùng Tam Bảo cũng ngồi xổm xuống.

Trầm Côn kiểm tra lại ngôn từ, cười tủm tỉm:
Một tiếng hú dài, tòa thành Lý gia sớm đã bị kinh động, mấy bóng người lập tức bay ra.

- Là ai dám gào thét ở Ngự thú sơn trang.

Đây là bốn tên vũ giả tuần tra, bọn chúng mỗi người cưỡi một con hổ lớn.

Chỉ nhìn bốn người một lần, ánh mắt Trầm Côn liền rơi vào người mấy con hổ.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy, hổ lại dễ thương đến vậy!

Sau đó, Trầm Côn không để ý tới lời quát mắng của bốn tên bảo vệ, chắp tay đi tới đối diện mấy con hổ, ngồi xổm xuống, thương tiếc mà xoa xợi xích trên cổ chúng.

- Đều là sinh linh của đại tự nhiên, các ngươi lại luân lạc làm nô lệ, ôi!

Một tiếng than nhẹ thương xót.

- Rắc, rắc, rắc, rắc, Trầm Côn vặn gãy xiềng xích, bốn con hổ gào rít nhảy dựng lên.

Nhưng thần kỳ chính là, sau khi mấy con hổ tránh thoát không có công kích bất cứ ai, bọn chúng nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng nằm rạp xuống bên cạnh Trầm Côn, giống như mèo con, thè lưỡi ra liếm khẽ ngón tay Trầm Côn, mà Trầm Côn cũng để mặc cho mấy con hổ thân cận, phát ra nụ cười từ sâu tận đáy lòng.

Nhìn thấy cảnh này, bốn tên bảo vệ hoảng sợ biến sắc.

Ngự thú sư có đệ nhất cảnh giới, là dùng thuốc và công kích tinh thần mê hoặc thần trí của yêu thú, bắt chúng làm theo lệnh của mình. Cảnh giới thứ hai là dựa vào thực lực cường hành khống chế yêu thú, làm cho bọn chúng không dám không phục. Mà cảnh giới cao nhất, chính là làm bạn với yêu thú, làm cho chúng cam tâm tình nguyện đi theo mình, sẵn sàng chết vì mình!

Hiển nhiên, người này đã đạt tới cảnh giới cao nhất của ngự thú sư.

Càng đáng sợ chính là, con hổ liếm xong, đột nhiên kinh hoàng thất thố chạy mất, theo ánh mắt cuối cùng khi chúng chạy, mấy tên bảo vệ nhìn thấy Long Thanh Sơn.

Đây là gấu à?

Không!

Trên người nó có vẩy của long tộc, đây là long tộc!

Người này không ngờ hàng phục được một con rồng làm sủng vật!

- Lão tiền bối, xin hỏi ngài là...

Bảo vệ cung kính hỏi.

- Nói cho đám nhỏ Lý gia biết!

Trầm Côn quyến luyến nhìn tòa thành Lý gia một cái.