Vũ Toái Hư Không

Chương 183 : Đại giới

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.



Chu sư thúc kinh hỉ hô to một tiếng:



- Các đệ tử, lập tức bày Thiên Cơ đại trận. Không để cho Trầm Côn nói gì cả, gặp hắn lập tức tru sát.



- Chu sư thúc, môn chủ vừa mới hạ mệnh lệnh…



- Mệnh lệnh nào hả? Ngươi đã nghe rõ chưa?



Mắt nhìn tên đệ tử, Chu sư thúc lạnh lùng cười:



- Dù sao ta cũng không nghe thấy mệnh lệnh của môn chủ. Ta chỉ biết giết chết Trầm Côn, Hoàng sư huynh mới có thể tỉnh lại.



Các đệ tử trầm mặc một lát, đột nhiên cười ha ha:



- Đúng rồi. Môn chủ vừa rồi hình như có nói gì đó, nhưng ta không nghe rõ.



- Chính là, chính là… Này, ngươi nghe rõ mệnh lệnh của môn chủ sao?



- Âm thanh của môn chủ quá nhỏ, ta nghe không rõ.



Những môn nhân này hoặc là sư huynh đệ của Hoàng Hành, hoặc là con cháu vãn bối của hắn. Vừa nghĩ tới Hoàng Hành còn đang bất tỉnh vĩnh viễn, bọn hắn lập tức không để tâm đến mệnh lệnh của Kha Tây. Mấy trưởng lão mặc hắc bào lấy đồ chuyên dụng của phong thủy sư là la bàn cùng thạch anh. Còn các đệ tử cấp thấp bỏ đi hắc bào, thay vào đó là nhuyễn giáp. Đoàn người đằng đằng sát khí tiến ra ngoài.



A La cõng Trầm Côn qua cánh cửa, tiến vào đến giữa sân.



Từ lúc Trầm Côn hút độc tố Thiên Cơ Biến đến giờ đã nửa canh giờ. Toàn thân hắn biến thành màu vàng, không có khí lực gục trên lưng A La. Lúc này, Thực Cốt Tán trong cơ thể cũng đã bị Thiên Cơ Biến dẫn phát, làm mất đi linh khí phòng ngự trong cơ thể, hệ thống miễn dịch hoàn toàn bị phá hư. Lúc này, độc tố đã lan tràn tới mỗi tế bào trong cơ thể.



Trong thân thể A La tuy rằng đã áp chế chỉ còn lại một phần nhỏ độc tố, nhưng trên lưng nàng phải cõng một đại nam nhân hơn một trăm cân chạy với tốc độ cao nhất trong nửa canh giờ. Lúc này nàng cũng đã rất mệt mỏi, người đổ đầy mồ hôi, hai chân hơi hơi run rẩy. Nguồn: https://truyenfull.vn



Nhìn mấy hắc bào lão nhân trước mặt, A La khẽ nhíu mày quát:



- Ai là đương gia nơi này, ta có chuyện muốn nói.



Các đệ tử sớm đã sốt ruột muốn báo thù, căn bản không để cho A La cơ hội nói chuyện. Một đệ tử kích động xuất ra trường thương, cố gắng đâm tới trước mặt A La.



A La huy kiếm đẩy trường thương ra:


Các hắc bào trưởng lão đã sớm sợ ngây người. Bọn họ dù sao cũng chỉ là phong thủy sư không am hiểu chiến đấu, chưa từng gặp qua trận huyết tinh mạnh mẽ như thế.



- Yêu nữ, yêu nữ.



Không để ý tới lời nhục mạ của bọn họ, A La đem Trầm Côn đặt bên cạnh, nhắm mắt yên lặng chờ đợi.



Sau một lúc, trên không rốt cục truyền lại một tiếng thở dài:



- Thiên mệnh không thể nghịch chuyển a.



Kha Tây từ bên ngoài thành trở về, nhìn bộ dạng đầu bạc của A La, một bên còn có Trầm Côn đang hôn mê, nhất thời đại khái đoán được sự tình. Sau đó hắn quay đầu hướng về phía mấy trưởng lão quát mắng:



- Là các ngươi buộc hắn phải động thủ phải không? Vì cái gì phải động thủ, không nghe lời phân phó của ta sao?



- Môn chủ, chúng ta chỉ là…



- Các ngươi chỉ muốn báo thù cho Hoàng Hành?



Kha Tây phẫn nộ giống như một con mãnh quỷ, mắng to:



- Muốn báo thù, liền không nghe mệnh lệnh của môn chủ sao? Đồ khốn, đồ khốn, các ngươi không biết sao? Ta đã tính ra Thiên Cơ môn hôm nay sẽ xảy ra tai ương, mới không cho các ngươi động thủ.



- Nếu đã tính ra, ngươi vì sao lại không nói rõ ràng?



Các trưởng lão phẫn nộ, nhưng mà lập tức hiểu được nỗi khổ tâm của Kha Tây. Phong thủy sư nếu dám đem tính toán tự mình nói ra, sẽ gặp phải thiên khiển.



Kha Tây đã rất nhiều lần bị thiên khiển. Vì vậy đã từ rất lâu, hắn đã không tự mình nói ra quẻ bói đến tương lai.



- Ai, việc này cũng nên trách ta.



Kha Tây ảm đạm cúi đầu, không lòng có nhiều mâu thuẫn khó giải quyết. Vừa rồi hắn xem dạ quan thiên tượng cũng biết Thiên Cơ môn sẽ có một trận đại chiến. Nhưng hắn cũng quan sát thấy, tại phần mộ tổ tiên xảy ra chuyện lớn, tự mình phải đi ra ngoài thành một lần.



Một mặt là đệ tử, một mặt là phần mộ tổ tiên. Tại Cửu Châu đại lục luôn lấy hiếu làm trọng, Kha Tây chỉ có thể lựa chọn đi đến phần mộ tổ tiên trước, đồng thời để lại ám chỉ cho các đệ tử. Nhưng mà các đệ tử không có đem lời của hắn để trong lòng.



Ai! biết đến vận số càng nhiều, khổ não cũng càng nhiều.