Vũ Toái Hư Không

Chương 187 : Cỗ máy chế tạo Thiên khiển (1)

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


Quốc sư Đại Hán vẫn lưu truyền câu chuyện về trận chiến Lan Vân Sơn năm xưa- trận chiến lôi kéo bảy trăm Hỗn Độn Võ Tôn, khiến cho Vương Kiêu cùng thê tử ngàn năm ly biệt!

Trong đầu quanh quẩn chuỗi sự tích vang dội oanh liệt xưa kia, Trầm Côn lại nghĩ đến tên nhân vật thần bí mặc giáp:

- Cổ! Nguyệt! Hà!

Nghĩ đến đây trong lòng thầm thở dài, mẹ nó chứ, đường đường là lão tổ tông của Thiên Cơ môn, tại sao lại có bộ dạng này?

- Xú tiểu tử, nếu ngươi đã biết tên của lão nhân gia ta, thì phải cứu ta chứ!

Cổ Nguyệt Hà dưới sự trả thù của Vương Kiêu đang tận lực giẫy dụa:

- Ngươi không thể vứt bỏ danh dự a, ta cũng là vũ hồn của ngươi, bàn tay với cánh tay thì cũng đều là bộ phận trên cơ thể kia mà!

Trầm Côn cười cười, làm bộ như không nghe thấy, xoay người sang chỗ khác:

- Trầm Côn, ngươi vì sao không cứu người?

Lý Mục giữ chặt vai Trầm Côn, khiến hắn phải quay lại nhìn:

- Cổ Nguyệt Hà vừa mới cứu ngươi cùng A La, ngươi trơ mắt nhìn hắn bị đánh, thế là vong ân bội nghĩa!

- Lý lão huynh, đừng nói khó nghe như vậy!

Trầm Côn cười hì hì, ôm lấy bả vai của Lý Mục, nhỏ giọng nói:

- Chờ ngày nào đó ta bắt được cừu nhân của ngươi, ta cũng để ngươi thoải mái thu thập hắn, được không?

Lý Mục không còn lời nào để nói, mà Trầm Côn lại đang vui vẻ với cái chủ ý vừa tuyệt diệu vừa quỷ quái vừa lóe lên trong đầu, hắn cười hì hì nhìn về phía ba vũ hồn của mình, trong lúc Vương Kiêu còn đang mải mê trừng trị Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lấy từ trên giá để hình cụ xuống một túi lớn đựng những miếng da thuộc dùng để bịt mũi miệng phạm nhân, chia thành ba đống lớn, cắt thành các bàn tay lớn nhỏ, lại vẽ lên đó những ký hiệu mà người địa cầu ai ai cũng biết rõ.

Làm xong tất cả những việc đó, Trầm Côn cầm những tấm da thuộc trong tay, ngồi cạnh cái đầu của Cổ Nguyệt Hà, lúc này Cổ Nguyệt Hà đang bị tra tấn bằng dụng cụ kéo dãn xương, hai mắt lão lồi ra, quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể không ngừng bị kéo giãn, dáng vẻ giống hết một con cóc chết:

- Vương lão huynh, đánh đã tay chưa?

Trầm Côn cười hì hì hỏi.

- Hắn còn chưa có chết, ta làm sao dừng tay được?

Vương Kiêu cười lạnh.

- Tốt lắm, lão huynh cứ việc tiếp tục!

Trầm Côn cười hắc hắc, ghé sát lão nói:

- Chính là Vương lão huynh nhớ suy nghĩ kỹ một chút, linh hồn Đỗ Nguyệt Nhi đang ở nơi nào, lăng mộ Vương gia đến tột cùng xảy ra chuyện gì, những việc này chỉ có Cổ Nguyệt Hà mới biết, nên lão huynh không thể giết lão được!

Thần sắc Vương Kiêu biến đổi, quả nhiên buông tay khỏi cổ Cổ Nguyệt Hà, tuy hắn kích động nhưng tuyệt không làm bừa, biết rõ khi nào thì nên làm cái gì.

- Cổ lão huynh!

Trầm Côn cười híp mắt, vỗ vỗ khuôn mặt Cổ Nguyệt Hà.

- Thân phận lão đã bại lộ rồi, đừng che giấu nữa, nói ra toàn bộ bí mật đi!
- Đừng có gấp, từ từ xem rồi hãy nói.

Cổ Nguyệt Hà thần bí chỉ, nguyên lai bên dưới tờ giấy còn có một dòng chữ nhỏ, đặc biệt nhỏ, cực kỳ nhỏ, cơ hồ phải dùng kính lúp coi mới thấy được.

- Vũ hồn này khi còn sống đã tiết lộ quá nhiều Thiên cơ, còn mắc nợ bốn lần Thiên khiển (trời phạt).

- Đây là phiếu ghi nợ sao?

Trầm Côn ngơ ngác nhìn tờ giấy:

- Lão huynh, thiếu bốn lần Thiên khiển nghĩa là sao?

- Ý tứ chính là khi ta còn sống cái miệng hại cái thân, nói qua rất nhiều lời không nên nói, đã đắc tội các thần tiên, tuy ta đã dùng kế kim thiền thoát xác, lừa gạt Thiên Môn, chính là thần tiên trên trời đều nhớ kỹ, ta vẫn thiếu của bọn họ bốn lần Thiên khiển!

Cổ Nguyệt Hà vẻ mặt xin lỗi cười khổ.

- Lão huynh à!

Trầm Côn thật sự giật mình:

- Ngươi đến cùng tiết lộ bao nhiêu chuyện rồi, sao lại có thể đưa tới bốn lần Thiên khiển?

- Ai, ta tiết lộ Thiên cơ quá nhiều, nhưng đây không phải là điểm chính!

Cổ Nguyệt Hà cười cười vô cùng xấu xa:

- Điểm chết người chính là, giờ ta đã là vũ hồn của ngươi, nhân hồn một khối, ta đây nợ Thiên Khiển, hắc hắc, chẳng khác nào là ngươi nợ!

- Nói cách khác, bốn lần Thiên khiển này, tất cả đều giáng lên đầu ta?

Trầm Côn hung hăng cắn răng:

- Đúng vậy, cái này gọi là ta thiếu nợ, ngươi phải trả!

Cổ Nguyệt Hà híp mắt cười nói:

- Bất quá ngươi yên tâm, ta đã tạm thời che mắt được Thiên Môn, chỉ cần ngươi không lộ ra năng lực độc môn của ta, Thiên môn sẽ không biết ta ở cùng chỗ với ngươi, nhưng một khi ngươi vận dụng năng lực của ta, hắc hắc, ngươi hiểu ý ta chưa?

Trầm Côn đương nhiên minh bạch, một khi hắn vận dụng năng lực phong thủy của Cổ Nguyệt Hà, chắc chắn sẽ bị trời phát hiện, giáng xuống Thiên khiển. Trầm Côn nếu không muốn chết, thì tuyệt đối không thể sử dụng năng lực của Cổ Nguyệt Hà.

Trăm cay nghìn đắng tìm được một cái vũ hồn, lại không thể dùng, thế thì cần vũ hồn để làm gì?! Lại nhìn tờ giấy kia viết liên tiếp cái gì thiên cơ bất khả lộ, Trầm Côn hoàn toàn minh bạch rồi, đệ tam Vũ hồn của hắn, đúng là Thiên cơ bất khả lộ, bản lĩnh không thể hiện được, đúng là một tên cao nhân vô dụng.

- Cổ lão huynh!

Trầm Côn nhấn mạnh từng chữ, sắc mặt âm trầm:

- Thì ra ngươi không có tác dụng gì!