Vũ Toái Hư Không

Chương 188 : Cỗ máy chế tạo Thiên khiển (2)

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


Thiên khiển sắp giáng xuống! Nghe Cổ Nguyệt Hà rống to một tiếng, Trầm Côn ngồi xuống, nhìn nhìn tay, Vương Kiêu cùng Lý Mục cũng ngồi xung quanh hắn, ba người đều trợn trắng mắt, bộ dạng vô cùng khinh thường Cổ Nguyệt Hà!

- Này, các ngươi sao không lo lắng gì cả vậy!

Cổ Nguyệt Hà ngồi sau lưng ba người thúc giục:

- Chuẩn bị nhanh lên, Thiên khiển không phải là chuyện giỡn chơi đâu, đừng có làm ra cái vẻ phong độ cao nhân gì, ai muốn kêu thì cứu kêu, ai muốn khóc cứ khóc, ai muốn chửi cứ chửi nhưng quan trọng nhất là phải chạy trốn cho thật nhanh a!

- Vương lão huynh, Lý lão huynh!

Giống như không hề nghe thấy tiếng của Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lấy những tấm da thuộc vừa cắt ra:

- Bị Cổ Nguyệt Hà vừa rồi quấy rầy, ta chút nữa thì quên mất, vừa nãy có nói, ta bây giờ có năng lực cho các lão huynh đi ra ngoài, vậy các lão huynh hãy ra ngoài dạo một vòng đi!

- Đương nhiên rồi!

- Bất quá có một vấn đề,

Trầm Côn bấm bấm ngón tay tính toán:

- Hai vị lão huynh các ngươi cũng biết, "Hồn Kinh" của ta mới chỉ tu luyện đến tầng thứ tư, tuy thời gian trao đổi với các vị rất lâu, nhưng một ngày cũng chỉ có thể cho phép một vũ hồn ra ngoài trong vòng bốn phút, nên các lão thương lượng một chút đi, sau này an bài thứ tự được ra ngoài của các lão như thế nào?

Lý Mục cười nói:

- Ngươi nói chắc chắn chứ?

- Hắc hắc,

Trầm Côn cười cười:

- Ta muốn tính toán cho công bằng, mỗi người một ngày, hai lão có thể thấy Cổ Nguyệt Hà vốn vô dụng, nếu để lão chia đều cơ hội với các huynh, thì thực là không công bằng với công lao vất vả của các huynh a! Cho nên phải làm cho rõ ràng, chúng ta dùng một loại trò chơi công bằng để quyết định!

- Trầm Côn!

Cổ Nguyệt Hà hét lớn:

- Thiên khiển thật sự sẽ đến đây, bầu trời phía đông đã biến đổi, ngươi phải mau chuẩn bị đi!

Hoàn toàn bỏ qua sự lo lắng của Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lần lượt trải các tấm giấy da ra, để Vương Kiêu cùng Lý Mục nhớ kỹ những ký hiệu:

- Hai vị lão huynh, cái này gọi là bài Tú-lơ-khơ!

Trầm Côn giải thích:

- Ba vũ hồn các người có thể dùng bài Tú-lơ-khơ này để chơi một trò gọi là Đấu địa chủ, quy tắc đại khái là, ân, các người đấu địa chủ, ai thắng nhiều nhất, thì ngày hôm sau có thể được ra ngoài, thế nào?

Vương, Lý hai người mắt sáng rực lên:

- Trò chơi này có cả vận khí, lại đòi hỏi phải có đầu óc, tuyệt đối công bằng, chúng ta đều đồng ý!

- Hảo, cứ như vậy đi!

Trầm Côn tặc lưỡi nói:
Nghĩ đến đây, A Phúc nhỏ giọng nói:

- Ta không có bản đồ, bất quá ta biết đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bản đồ Trầm Côn giao hắn đã sớm nhớ kỹ.

- Ngươi biết đường là tốt rồi!

Hắc ảnh không có bản đồ lăng mộ, đã lạc đường khá lâu trong hoang sơn dã lĩnh này, giờ phút này hắn vui mừng vỗ vỗ vai A Phúc, cười nói:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, một mình đi lại chắc rất khó khăn, vậy làm người dẫn đường cho chúng ta thì tốt, tiền thuê tuyệt đối không thấp đâu!

- Dẫn đường? Vậy ngươi có cấp cơm cho ta không?

- Đương nhiên rồi!

Hắc ảnh cười ha hả:

- Hơn nữa chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi!

A Phúc không chút do dự đứng lên, nhanh chóng gia nhập vào nhóm hắc y.

Mấy người vừa đi được một lúc, hắc ảnh bỗng nhiên tách mở dây đeo phía trên chiến giáp, lấy ra một cái chìa khóa nhỏ có đánh số, lần lượt vạch theo ba trăm mười hai chữ số khắc trên bề mặt chiến giáp, sau đó trên miếng lót vai trong áo giáp đột nhiên hiện ra một lỗ nhỏ, vừa vặn để tra chiếc chìa khóa.

A Phúc còn đang kỳ quái nghĩ không biết hắn đang làm cái gì, chỉ nghe rắc một tiếng, miếng đệm vai trên người hắc ảnh nứt ra, không ngờ chỗ đó lại là nơi chứa bảo bối bí mật, bên trong hiện ra một khối đá màu đạm kim.

- Vương hướng đạo!

Hắc y nhân chỉ vào hòn đá, cười nói:

- Trong lăng mộ hẳn là có mấy hòn đá như vậy, ngươi đã gặp qua chưa?

Hòn đá kia không ngờ lại là…

Phục Hoạt thạch!

A Phúc nuốt ngụm nước bọt, cười nịnh nói:

- Ta chưa từng thấy qua hòn đá giống như vậy, nó dùng để làm gì?

- Nga, ngươi chưa thấy qua thì thôi.

Bóng đen thản nhiên nói lấy lệ:

- Ha ha, tối hôm qua ta nhặt được ở gần đây, cũng chưa biết là có tác dụng gì.

Ngươi không biết ư? A Phúc trong lòng thầm bĩu môi, ngươi dùng thủ đoạn thần bí như thế để cất hòn đá, còn dám nói là không biết tác dụng của nó? Coi ta là người ngu sao, ách, tuy rằng Vương đại phúc ta thoạt nhìn quả thật hơi ngốc.