Vũ Toái Hư Không

Chương 201 : Hòa thượng có cố sự

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


A La chỉ vào ngực Ca Thư Ứng Long, cười hì hì nói:

- Lục cữu của Trầm Côn tên là Dương Chiêu!

Lại một chữ Dương nữa. Lập tức, trong ánh mắt Ca Thư Ứng Long hiện ra vẻ hoảng sợ, kinh hỉ, tức giận, cuồng nhiệt, rất nhiều thần sắc khó có thể nói rõ, sau đó hắn cười ha ha lui lại mấy bước, gật đầu nói:

- Trầm Côn, ta đã thề cả đời không giết người Dương gia.... Ngày xưa, trên chiến trường U Vân châu, ta đã tha cho ngươi và Trầm Phù Đồ một mạng. Hôm nay, ta tha cho ngươi lần thứ hai, nhưng ta không hi vọng còn có lần thứ ba, hiểu chưa?

Nói xong, hắn sải bước rời khỏi.

- Tình nhi, con ở lại chờ sau khi Trầm Côn tìm được toàn bộ Phục Hoạt thạch thì bảo hắn giao ra biện pháp trị thượng!

- Vâng thưa cha!

Ca Thư Tình kinh ngạc nhìn Trầm Côn, rất như cũng khiếp sợ cái sự thực Trầm Côn là nam nhân Dương gia!

Vẻn vẹn hai câu nói, A La thật sự làm cho lưỡng đại truyền thuyết rút lui.

Đương nhiên, vì cho lưỡng đại truyền thuyết chữa thương, Bạch Tiên Nhi và Ca Thư Tình đều lưu lại bên cạnh Trầm Côn, xem như là giám thị trá hình.

- Mỹ nữ lão sư, ngươi làm sao mà làm được vậy.

Lưỡng đại truyền thuyết đi thật lâu, Trầm Côn vỗ vai A La.

- Dương gia thực sự lợi hại như vậy, hai cái tên, là có thể dọa đi lưỡng đại truyền thuyết?

Mắt trợn trắng nói:

- Ta biết ngươi không muốn nhắc tới Dương gia với ta, nhưng nói một chút cũng được. Nếu không ta ngày nào cũng thả cóc vào trước cửa phòng ngươi, làm ngươi buồn nôn đến chết, kinh tởm đến chết!

A La giật mình một cái, sau đó thở dài.

- Được rồi, để ta nói cho ngươi biết....

Nàng hạ thấp giọng nói:

- Luyện Xích Hào sở dĩ rút lei là bởi vì ngoại công ngươi đã từng đã cứu phụ thân của hắn. Dương gia và Luyện gia, vốn là hai thế gia có quan hệ thông gia thân thiết. Luyện Xích Hào vô luận là thế nào cũng sẽ không làm khó ân nhân và ngươi thân đâu.

- Thế còn Ca Thư Ứng Long thì sao?

Trầm Côn hả một tiếng rồi chì vào ngực mình.

- Động tác vừa rồi của ngươi là có ý gì?

- Hai mươi sáu năm trước, U Vân Châu đại chiến, lục cữu ngươi đâm xuyên qua ngực Ca Thư Ứng Long...

A La cũng chỉ vào ngực mình.

- Chính là vị trí này, bất quá Ca Thư Ứng Long trời sinh trái tim bị lệch nằm ở bên phải, không ngờ lại thoát được một kiếp... Sau đó, Ca Thư Ứng Long phát thệ dưới phong bi (bia đá lớn) ngàn năm của Dương gia, cả đời sẽ không giết bất cứ người nào của Dương gia. Nói cho cùng thì Ca Thư Ứng Long cũng được coi là kẻ địch tôn kích nhất trên chiến trường và tri kỷ của Dương gia rồi.

A La lại hỏi.

- Được rồi, ta nói xong rồi, đến lượt ngươi... Hòa thượng thối tha nhà ngươi rốt cục là làm ra việc gì mà lại dẫn tới đây lưỡng đại truyền thuyết?

Nàng vừa mới đến, chỉ thấy lưỡng đại truyền thuyết làm khó Trầm Côn, không hề biết nguyên do chi tiết.

Len lén nhìn Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi một cái, Trầm Côn kéo A La sang một bên, thấp giọng giải thích.

-.... Mỹ nữ, ngươi biết đấy, ta trước khi quen biết ngươi đã bị thương ở đầu, mất đi chút trí nhớ.

Hắn đem quá trình mình chuyển thế sửa thành mất trí nhớ, tiếp tục nói:

- Nhưng vừa rồi ta mới phát hiện, phiền phức lớn rồi. Ta lúc trước có vẻ là một siêu cao thủ, ngày Thần diệt, di tích giả thần bị hủy, tam đại truyền thuyết thụ thương, hình như đều là do ta làm...

- Phải sửa một chút, là tứ đại truyền thuyết đều bị thương, hơn nữa rất nhiều ẩn thế cao thủ cũng bị thương... Ta nói với ngươi điểm này.

Sắc mặt A La đột nhiên trở nên âm trầm, lạnh lùng liếc Trầm Côn.
- Đúng. Thả ta ra đi, nhưng mà phải nhớ dập đầu xin lỗi đấy!

Minh bá cười lớn nói:

- Cởi trói, dập đầu, hai điều kiện thiếu một ta đều sẽ không quan tâm tới sự sống chết của Kha Tây.

Lão ta giống như một thằng điên cười lớn lên. Không phải là thực sự phát điên, mà là con người ta tới đường cùng như lão, dù sao cũng là chết. Còn có chuyện điên rồ gì mà không làm ra được cơ chứ.

Huống chi, lão ta còn không có gì phải sợ, lão nắm trong tay sự sống chết của Kha Tây! ! !

- Mau cởi trói, mau dập đầu, mau lên!

Minh bá quát lớn:

- Khắp thiên hạ chỉ có ta mới có thể cứu Kha Tây!

- Chỉ có mình ngươi à?

Từ khe núi có một thân ảnh béo múp chậm rãi đi ra, mặt tròn như cái bánh, mũi tẹt, nốt ruồi chi chít. Béo đến mức cúi xuống chỉ thấy bụng chứ suốt đời không thể thấy thằng cu em. ( Xấu vô cùng )

Thành thật mà nói, thằng béo chết toi này xấu xí vô cùng. Thế nhưng khi hắn bước đi tay chống sau lưng, nhịp chân tự nhiên, có vẻ lỗi lạc ngang ngạnh duy ngã mạn bộ độc hành. Lý Cuồng Phong thường nói, một cực phẩm nam nhân mị lực chính là ở sự lỗi lạc và ngạo mạn, câu nói này giống như là chuẩn bị cho thằng béo này. Xấu thì xấu đấy nhưng khí chất lại đoạt hồn người, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Hay cho một thằng béo chết toi tiêu sái.

Bạch Tiên Nhi và Ca Thư Tình đều nảy ra ý nghĩ vô cùng cổ quái này, đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của thằng béo.

- Phóng nhãn Cửu Châu, chỉ có ngươi là có thể cứu Kha Tây sao?

Thằng béo đi tới trước mặt Minh bá, ngồi xổm xuống ( vãi, ngồm xổm được à ), khẽ vỗ vào mặt lão, khóe miệng mang theo một nụ cười kinh tâm động phách khiến người ta say lòng. ( Anh Huyền Si này chắc là siêu cấp đẹp trai )

- Không sai!

Minh bá không biết người này, bĩu môi nói:

- Ngươi cũng tới cầu xin ta sao? Vậy thì tốt, cũng dập đầu nhận sai đi!

- Ha ha!

Thằng béo cười khẽ một tiếng:

- Bao nhiêu năm rồi, nói đến cứu người chưa từng có kẻ nào dám ở trước mặt bần tăng khoác lác tới mức này...

- Được rồi, ngươi đã thành công chọc giận bần tăng rồi.

- Chọc giận thằng béo chết tiệt nhà ngươi thì làm sao?

Người khác không nhận ra thằng béo này, nhưng mấy tên hắc y nhân bị bắt chung với Minh bá kia lại nhận ra. Đây không phải là Vương Đại Phúc dẫn đường cho mình hay sao?

Một cái tên quá mức nhà quê. Người mang cái tên này có thể có bản lĩnh trị bệnh cứu người nào đây?

Đúng, người đến chính là A Phúc, Vương Đại Phúc... Đương nhiên, hắn còn có một cái tên khác, La Ma Nhân Vương, trong một tôn giáo nào đó được cho rằng là hóa thân thứ sáu của thần Vishnu.

Tin La Ma, được vĩnh sinh! Câu này tuyệt đối là chân lý tôn giáo, cũng chính là chỗ khiến cho Trầm Côn kinh ngạc khi lần đầu tiên nghe thấy tên thật của A Phúc.

Vương Đại Phúc, La Ma Nhân Vương, đây mới thật là lưỡng chủng cực đoan.

- Trầm Côn. Sang trái mười lăm bước, trên đất có một khóm sậy non, đi hái cho bần tăng.

Sau khi bị Minh bá chọc giận, nụ cười tại khóe miệng A Phúc càng thêm mê người, hắn nhẹ giọng gọi Trầm Côn.

- Sau đó đi về phía trước mười ba bước, trên đất có một gốc Phong Linh thảo, cũng hái về đây. Còn nữa, ngươi thân là sói biến dị, lấy mười hai giọt máu sói, trộn với hai loại thảo dược, khuấy lên rồi cho Kha Tây uống với nước nóng.