Vũ Toái Hư Không

Chương 202 : Phật Diện Độc Tâm

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- A Phúc, đầu óc ngươi không có vấn đề gì đấy chứ?

Trầm Côn cũng không có nghe theo, hắn nhìn tên đại tổng quản mà mình tin cậy nhất một cách cổ quái. Vài ngày không gặp, thằng béo này không chỉ khí chất biến hóa, đến lời nói cử chỉ đều không giống nhau, cái gì mà hái một gốc sậy non, lấy mười hai giọt máu sói... Nếu là trước kia, A Phúc tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Hắn chỉ có thể nói, đại thiếu gia, nô tài đi hái cho người một ít hoa cỏ, rồi lại lấy một chút máu của đám sói của người.

Tục nhân mà!

- Không nghe được lời của bần tăng à?

Tai nghe được Trầm Côn không hề động thân, thằng béo chết tiệt quay đầu lại mỉm cười:

- Muốn cứu mạng Kha Tây thì làm theo lời bần tăng đi.

Bần tăng? Trầm Côn lúc này mới ý thức được A Phúc ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, không khỏi nhíu mày nói:

- A Phúc, đừng làm loạn nữa. Mau đi tìm Phục Hoạt thạch hộ ta.

Giờ phút này cũng chỉ còn có cách mau chóng tìm ra Phục Hoạt thạch mới có thể cứu sống Kha Tây thôi.

Nhưng mà lời vừa thốt ra, Trầm Côn nhíu chặt mày đánh giá A Phúc một lúc - khí chất của thằng béo này trở nên quá quỷ dị. Trước kia A Phúc là một thằng béo tham tiền háo sắc, hở tí là lấy tiền công đi chơi kỹ viện, nhưng hiện tại, vừa nhắc tới cứu người, trong ánh mắt hắn lại toát lên một sự tự tin bình thản. Cũng không có gì chướng mắt cho lắm, thế nhưng nhìn vào mắt hắn một cái, Trầm Côn liền không khỏi vô ý thức mà tin tưởng, thằng béo chết tiệt này...Tuyệt đối có bản lĩnh cứu sống Kha Tây!

- Ê này!

Dưới sự soi mói của thằng béo này, Trầm Côn không biết lấy lòng tin từ đâu ra, đi kiếm đủ ba loại dược liệu, trộn thành một bát nhựa thuốc, dùng nước ấm cho Kha Tây uống vào.

- Chỉ có ba thứ này mà muốn cứu mạng Kha Tây khỏi Hỏa Vũ chưởng của ta sao?

Minh bá nhịn không được cười ha hả.

- Một đám ngu xuẩn, nếu như Kha Tây sau khi uống thuốc có thể sống được, ta liền đem đôi tay này tặng cho các ngươi. Nhưng mà, hắn sống được sao? Ha ha, chỉ dựa vào mấy cọng cỏ trên đất, vài giọt máu sói...

- Ọc ọc.

Lão vẫn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy trong cổ họng Kha Tây phát ra một âm thanh quái dị, ngẩng đầu lên nhìn một cái, Kha Tây đã tỉnh lại, bắt đầu nôn ra một bụm máu lớn.

Máu hắn nôn ra mặc dù là màu đỏ, nhưng lại không đỏ giống máu tươi mà là một màu đỏ giống như lửa. Hơn nữa máu còn có nhiệt độ rất cao, vừa chạm đất đã phát ra một làn khói đỏ làm toàn bộ hoa cỏ xung quanh lập tức khô héo.

- Ta còn chưa chết?

Kha Tây chậm rãi mở mắt, hắn thấy được Trầm Côn vẻ mặt khó có thể tin, còn có một thằng béo mũi tẹt mặt mày bình thản đứng bên cạnh Trầm Côn.

Thằng béo mũi tẹt này còn nhìn hắn mỉm cười:

- Nằm xuống đi, nạp khí quy nguyên, điều dưỡng hai mươi lần. Thương thế của ngươi sẽ khỏi.

- Đa tạ...
- Lão huynh ngươi có thể nói rõ ràng hơn một tí được không?

Trầm Côn trợn mắt nói:

- Cái gì mà vinh dự của Hoàng Kim huyết tộc, ta vấy bẩn vinh dự của các ngươi lúc nào?

Lúc này Minh Thành đã phản ứng lại, nghiêm mặt nói:

- Ngươi làm sai hai việc. Thứ nhất, ngươi không nên trọng kiến Vô Ma Nhai tại Đại Triệu vương triều... Sau chiến dịch Đại Hoang Châu, Thiên Vũ tông và Lăng Vân tông đều đã theo dưới cờ Dạ gia ta, La Hàn và Trương Nguyên đã thành hai viên đại tướng của chủ nhân nhà ta. Chủ nhân ta có lệnh, tàn dư đệ tử của lưỡng đại tông môn đều phải quy thuận Dạ gia, nhưng ngươi lại dám tự lập môn hộ, làm trái với ý của gia chủ, tự nhiên phải bị tru diệt!

Hả! Hóa ra bần tăng là vì tự lập môn hộ mà rước họa, Trầm Côn gật gật đầu.

- Thế còn thứ hai?

- Thứ hai, ngươi không nên định hôn ước với Công Tôn tiểu thư!

Minh bá mặc dù không có ý thức của mình, nhưng vừa nhắc tới hôn ước của Trầm Côn và Công Tôn Y, khóe miệng lão ta vẫn không khỏi nở nụ cười trào phúng.

- Trầm Côn, ngươi là thân phận gì? Đứa con của một tiểu phú hào mà thôi!

Minh bá châm chọc nói:

- Nhưng Công Tôn tiểu thư là thân phận gì? Hoàng Kim Công Tôn, một trong thượng tam gia tôn quý nhất trong Hoàng Kim huyết tộc, là huyết mạch tôn quý nhất của thần từ cổ chí kim. Một người như ngươi mà dám dây máu ăn phần huyết mạch của thần, Dạ gia ta nhất định phải thay mặt thần linh trừng phạt ngươi! (Hờ hờ, Dạ gia và Công Tôn Y và đám Hoàng Kim huyết tộc bất quá mấy con chim lợn mà thôi)

- Gượm đã, gượm đã!

Trầm Côn liên tục vẫy tay.

- Lão huynh ngươi có lầm không đấy? Công Tôn gia đã sa sút rồi, ta đính hôn với con gái của một hộ sa sút có đến mức làm thần linh phẫn nộ không vậy?

- Đúng, họ đã sa sút!

Không đợi Trầm Côn nói xong, Minh Thành lớn tiếng nói:

- Nhưng dưới sự nỗ lực của chủ nhân nhà ta, lưỡng đại đầu lĩnh của Hoàng Kim huyết tộc đã thay mặt thần linh mà tha lỗi cho họ, cho phép họ trở lại hàng ngũ Hoàng Kim huyết tộc!

Tiếng nói càng lớn hơn.

- Thậm chí, lần này ta hộ tống Công Tôn tiểu thư tới Hoàng Kim thánh điện là vì để hoàn thành nghi thức thánh nữ của Công Tôn tiểu thư...

- Không sai, ngươi không có nghe nhầm. Công Tôn tiểu thư vì vũ hồn đặc biệt của nàng mà đã được chọn làm thánh nữ của Hoàng Kim huyết tộc rồi! Ha ha, thánh nữ không được làm nhục, phàm là nam nhân có liên quan đến thánh nữ đều phải chết, chết, chết hết!