Vũ Toái Hư Không

Chương 230 : Ước nguyện của Trầm Niệm Tổ

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


Một trong biến hóa của Song diện Phật chính là: thuộc tính bí mật thương tổn linh hồn, có thể trực tiếp thương tổn vũ hồn của đối thủ.

Khi đám sương độc bay tới trước mặt, Hàn Phong vẫn còn ngây người như khúc gỗ không hề nhúc nhích, thẳng đến khi đám độc sương chui hết vào miệng hắn, cảm giác được phổi truyền đến mùi thơm, hắn mới bừng tỉnh kêu thảm một tiếng.

Cũng không thể trách hắn phản ứng chậm, mà do nhìn thấy hai hiện tượng trái ngược nhau liên tiếp xuất hiện, nên Hàn Phong bị chấn kinh mất một lúc.

Đầu tiên, rõ ràng là Trầm Côn lấy hình dạng Lang Nhân xuất hiện, chắc chắn phải là Ngự thú sư tiêu chuẩn, chính là hắn đột nhiên lại biến thành hòa thượng, lại còn dùng vũ hồn dược tề sư, điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường a, một người lại có thể có đến hai vũ hồn sao?

Thứ hai, Hàn Phong là muốn tới nắn quả hồng mềm, có điều Trầm Côn biến hóa quá nhanh chóng, vũ hồn so với Trầm Ưng còn tàn nhẫn hơn, chuyện này… Ngoại trừ bị kinh hách đến ngẩn người, Hàn Phong cũng không biết phải làm gì.

Rầm.

Độc khí khuếch tán, Hàn Phong ngã trên mặt đất, hắn liều mạng đứng lên, hướng về phía cửa sơn cốc cố chạy đi.

- Lão huynh,

Trầm Côn lớn giọng hét to:

- Đừng chạy, đừng chạy, nghe ta nói đã…

Nghe ngươi nói? Nghe ngươi nói xong lão tử liệu còn sống trên đời nữa không, biết rõ mình trúng độc, nhất định phải tìm dược tề sư chế thuốc giải độc, Hàn Phong cắn răng càng chạy càng nhanh.

Mà Trầm Côn cũng càng lúc kêu càng to, hơn nữa… Còn hết sức vô lại nói tiếp:

- Lão huynh, ngươi nhất định phải nghe ta nói cho hết đã, bằng không ngươi nhất định sẽ gặp phiền toái, không tin sao, ngươi từ giờ trở đi cứ thầm đếm xem, năm, bốn, ba, hai…

Rầm.

Hàn Phong lại té ngã xuống mặt đất, mà lần này ngã xuống thì không đứng lên được nữa…

- Một.

Chờ Hàn Phong chết rồi, Trầm Côn mới dài dòng đếm xong, hắn thở dài nói:

- Lão huynh nha, ngươi làm sao lại không nghe ta nói hết đã? Loại độc này của ta, tên là Thập tam đoạt mệnh tán, sau khi trúng độc ngàn vạn lần không được chạy, bằng không chạy một bước giảm thọ năm năm, chạy mười ba bước sẽ mất mạng tại chỗ a.

(ta kháo, cái thằng vô sỉ)

- Ngươi ***, vì sao không nói sớm.

Huyền Si trong thế giới linh hồn lặng lẽ thốt lên:

- Trầm Côn, những lời này là linh hồn của Hàn Phong nói đó, hắn vừa chết rồi…

- Sao?

Trầm Côn trừng mắt nhỏ:

- Này Hàn lão huynh, đã chết rồi còn dám mắng chửi người sao?

Nói xong hắn tức giận tiến vào thế giới linh hồn, hướng về phía linh hồn Hàn Phong quát to:
- Huynh đệ tương thân, thế mới làm nên sự hưng vượng cho Trầm gia, huynh đệ các ngươi ngày sau cần trợ giúp lẫn nhau, chấn hưng Trầm gia a.

Những lời này ý tứ chính là, nhờ Trầm Côn giúp đỡ Trầm Ưng nhiều một chút, cũng là giúp Trầm gia, một câu khách khí thực bình thường - với nghĩa đệ của cháu trai, không phải là nên nói vậy sao? Thế nhưng lời này vào tai Trầm Ưng lại có nghĩa khác: nga, gia gia chẳng những thừa nhận Trầm Côn là con cháu Trầm gia, lại còn ủy thác hắn chấn hưng Trầm gia a.

Xem ra thiên chân vạn xác là huynh đệ thân thích của mình rồi.

- Gia gia yên tâm, cháu sau này nhất định nghe lời đại ca, chấn hưng Trầm gia.

Trầm Ưng trịnh trọng cam đoan.

Nghe hắn nói vậy, Trầm Côn lén lút vỗ ngực một cái.

Thành công, mình đã khiến cho ông cháu Trầm gia hiểu lầm, cuối cùng cũng trở thành "huynh đệ" với Trầm Ưng… Đương nhiên, nếu Trầm Niệm Tổ và Trầm Ưng nói chuyện kỹ hơn một chút, cả hai sẽ phát hiện ra lời nói dối này, chính là, chẳng lẽ bần tăng lại bất tài thế sao? Từ giờ trở đi, bần tăng sẽ thủy chung bám sát hai ông cháu nhà này, ngắt lời, ngắt lời, tiếp tục ngắt lời, cam đoan bọn hắn không thể nói cái đề tài này được nữa.

Mà chờ ba mươi ngày sau, Trầm Niệm Tổ sẽ hết dương thọ mà chết, lời nói dối này sẽ không còn ai đối chứng…

- Gia gia…

Trầm Ưng nhớ ra Nhân Tâm đan cũng chỉ kéo dài sinh mệnh cho gia gia được thêm ba mươi ngày, chua sót nói:

- Thuốc của đại ca tuy rằng thần diệu, nhưng có thể dương thọ của người đã tận, chỉ kéo dài thêm được ba mươi ngày mà thôi…

- Ba mươi ngày cũng không ít.

Trầm Niệm Tổ có bao nhiêu tiếc nuối trong lòng, có điều lại thở dài nói:

- Có thể sống thêm ba mươi ngày, đã là nhặt được tiện nghi lớn rồi, có điều đáng tiếc… Ai, đáng tiếc ta thủy chung vẫn chưa luyện hóa được Huyết phách thạch, chưa hoàn thành được mộng ước cả đời a.

- Lão gia tử, ước mộng của ngài là gì, có thể nói cho ta nghe được không?

Trầm Côn liền hỏi, hắn chính là một lòng một dạ ngắt lời, chỉ cần không dính dáng đến hai chữ "thân thích", thì hắn liền vô lo vô nghĩ hỏi liền một mạch.

- Ta là chú tạo sư, giấc mộng cả đời ta, đương nhiên là tạo ra một món thần binh đệ nhất thiên hạ.

Trầm Niệm Tổ cười nói.

- Vậy sao?

Trầm Côn tiếp tục ngắt lời:

- Lão gia tử, vậy ngài nói, là dạng binh khí gì mới được coi là thiên hạ đệ nhất thần binh? Là Long Tuyền, Thái A bảo kiếm sắc bén, hay là Thanh Long đao, Phương Thiên kích, những danh khí nổi tiếng trong lịch sử theo các cường giả lập được nhiều công tích lớn lao?

- Hừ.

Trầm Niệm Tổ đột nhiên hừ lạnh một tiếng: