Vũ Toái Hư Không

Chương 231 : Sự điên cuồng của Trầm Niệm Tổ

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Ngươi hiểu được ta đang nói gì sao?

Sau khi nói xong, Trầm Niệm Tổ cảm giác lời mình nói với Trầm Côn quá cao thâm, tự giễu cười cười, sau đó giải thích lại:

- Ta nói hồn binh, cụ thể nghĩa là…

- Lão gia tử, không cần nói lại, ta hiểu được, hoàn toàn hiểu được.

Trầm Côn thật sự minh bạch rồi, binh khí đạt đến cảnh giới vượt trên lẽ thường, sẽ tạo thành một loại sinh mạng đặc biệt, thể loại binh khí ấy, không phải là chỉ Không Sắc hay sao?

Ước nguyện mà cả cuộc đời Trầm Niệm Tổ theo đuổi, là muốn tạo ra một loại binh khí có thần trí riêng, loại binh khí có sinh mệnh độc lập, chứ không chỉ là một loại công cụ đơn thuần.

(lại câu chữ rồi, dài dòng quá)

- Ngươi thật sự hiểu được ta đang nói cái gì?

Trầm Niệm Tổ kinh ngạc hỏi.

- Hắc hắc, không dối gạt lão gia tử…

Trầm Côn bỗng nhiên có chút khó khăn, tặc lưỡi nói:

- Lão gia tử, lời nói kế tiếp của ta có thể chấn kinh thậm chí đả kích ngài, ngài phải hết sức chuẩn bị tâm lý đó.

- A, ta sống chín mươi năm, cái dạng việc lạ gì mà chưa từng gặp qua, còn sợ một câu nói của ngươi sao?

Trầm Niệm Tổ bật cười nói:

- Nói nghe xem nào.

- Chuyện này… Tiểu đệ, ngươi cẩn thận đỡ lão gia tử, đừng để lão sửng sốt quá mà ngất đi.

Trầm Côn cẩn thận dặn dò một câu, sau đó nhỏ giọng nói:

- Lão gia tử, hồn binh mà ngài nói đến … Ta có một cái.

Chà.

Trầm Niệm Tổ trên mặt không còn một chút huyết sắc, thật sự suýt chút nữa sặc khí từ trần.

(chém tí)

Giấc mộng cả cuộc đời lão hằng theo đuổi, chín mươi năm qua lão một mực mong muốn sáng tạo ra hồn binh độc môn, thế nhưng nó đã sớm tồn tại rồi. Chẳng khác nào có kẻ dành cả mấy chục năm nghiên cứu một lĩnh vực, mất bao công lao tâm tư mới cho ra một chút ít thành quả, lại có người nói cho hắn hay, thành quả này người ta đã sớm phổ cập sử dụng, thành ra mấy chục năm cố gắng đều uổng công.

- Ngươi, ngươi thật sự có một món binh khí có linh hồn (hồn binh)?

Trầm Niệm Tổ run rẩy kịch liệt vươn tay ra:

- Lấy ra ta xem.
Trầm Ưng cũng đang tính toán vấn đề này, hắn bấm bấm đốt ngón tay, chậm rãi nói:

- Hồng Nguyên vũ tông có thể không sợ nhiều người, như vậy, chúng ta chỉ cần lo đến cao thủ Hàn gia… Không tính tên Hàn Đức bị ta đánh cho tàn phế, tên Hàn Phong đã bị giết chết, Hàn gia còn có ba Hồng Nguyên vũ tông, một Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn, đại ca, bằng thực lực của hai ta, muốn đối phó với thế lực lớn như vậy, nhiều nhất chỉ có ba thành hy vọng, hơn nữa chúng ta nhất định phải tính đến, sắp tới là Hàn gia đại thọ, nhất định có một số tân khách sẽ nguyện ý trợ giúp Hàn gia.

Lúc nói chuyện, hắn để lộ khí tức vừa kín đáo cẩn mật vừa lãnh khốc thật không phù hợp với lứa tuổi.

- Cần liều mạng sao?

Trong nhất thời, Trầm Côn khó có thể quyết định được nên làm thế nào.

Trong lúc hai người đang trầm mặc, bên bờ sông bỗng truyền lại một tiếng khóc lớn:

- Đại thiếu gia, rốt cục, rốt cục tìm được ngài rồi, cứu mạng a.

Là thanh âm của A Phúc.

Này cái tên vận *** chó kia cũng có lúc gặp nạn sao?

Trầm Côn theo bản năng cười cười, có điều vừa quay đầu lại nhìn, nét cười của hắn đột nhiên âm lãnh.

A Phúc từ bãi cỏ lau rậm rạp chui ra, trên đầu đội một cái vây cá, miệng còn ngậm một cái ống hút, hiển nhiên, hắn giả mạo một con cá lớn, từ dưới sông bơi tới, trừ hắn ra, A La, Long Thanh Sơn, còn có Không Sắc trên lưng Long Thanh Sơn, đều không thấy đâu…

- Đại thiếu gia,

Ngã gục dưới chân Trầm Côn, A Phúc khóc ròng nói:

- Sau khi ngài đi rồi, Thanh Sơn, Thanh Sơn thiếu gia đã bị người của Hàn gia bắt đi, A La tiểu thư ngăn trở bọn hắn, kết quả bọn hắn đưa đến ba Hồng Nguyên vũ tông… A La tiểu thư tuy rằng giết chết hai tên, làm bị thương nặng một tên, có điều, có điều không ngăn lại được.

- A La ở đâu?

Trầm Côn quát lên.

- Ta, ta đem giấu A La tiểu thư bên trong đám cỏ lau.

- Huyền Si, lập tức cứu người.

Trong giọng nói của Trầm Côn ẩn chứa sự lăng lệ hiếm thấy, thả ra Độc Phật Huyền Si, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, híp mắt hướng về phía Trầm Ưng vẫy tay:

- Được rồi, bây giờ so sánh thực lực, hai người chúng ta là Hồng Nguyên vũ tông, đối mặt một tên Lam Nguyên Hàn Thiên Động…Không chắc đã đạt được phần thắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đúng vậy, chưa chắc đã thắng.

Trầm Côn nhẹ nhàng gật đầu: