Vũ Toái Hư Không

Chương 240 : Trung Nghĩa Thiên Thu (3)

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Ta đang hỏi ngươi, vì sao không đáp!

Trầm Côn đang mơ giấc mơ đẹp, điều này làm cho cặp mắt Lục bào thần tướng trợn ngược lên, lưỡi dao đẩy mạnh.

- Ngươi định làm gì vậy, định đả thương đại ca của ta?

Trầm Ưng cười lạnh một tiếng, giơ hai tay lên bắt đại đao của lục bào thần tướng. Nhưng mà lục bào thần tướng dù sao cũng chỉ là linh hồn không phải thực thể, bàn tay cùng lưỡi dao xuyên qua mà tới, ai cũng không thể chạm vào được.

Chỉ thấy sau đó xuyên qua cánh tay Trầm Ưng, lưỡi dao theo cổ Trầm côn vạch tới.

Tuy rằng lần này đồng dạng không có thương hại đến Trầm Côn, nhưng cũng làm cho hắn giật mình, mạnh mẽ tỉnh táo lại.

Mẹ nó chứ!

Không nghĩ tới lục bào thần tướng này lại phi thường dũng mãnh, bần tăng thiếu chút nữa quên, người này tính tình cũng rất thối a!

- Ai da, lão huynh ngươi vừa rồi hỏi cái gì, hắc hắc hắc, tiểu đệ nhất thời không để ý, không nghe ra cái gì!

Trầm Côn ngượng ngùng cười.

- Trầm lão gia tử, người có nghe rõ không?

- Ngươi, ngươi là…

Vừa rồi chỉ thoáng nhìn, Trầm Niệm Tổ còn không nhận ra thân phận lục bào thần tướng, lúc này nhìn kỹ một hồi, hắn giật mình ý thức được, xem cách ăn mặc của lục bào thần tướng này, dung mạo, khí khái, không phải là vị trong truyền thuyết kia sao…

- Rầm!

Trầm Niệm Tổ quỳ xuống, bởi vì giống như Trầm Côn, Quan mõ người của ngàn năm, không phải thần thì là đế, không đế thì là thần, đã phục vụ trải qua mấy đời đế vương thịnh trị, trong lòng dân chúng Cửu Châu hắn đã là tồn tại giống như thần minh rồi. Trầm Niệm Tổ không thể không lấy sự tôn sùng nhất để tham kiến người này.

- Mau mau đứng lên!

Hoàn toàn bất đồng với vẻ lãnh ngạo khi đối mặt cùng Trầm Côn, lục bào thần tướng này vội vàng nâng lão nhân, tuy rằng hắn là linh hồn không có khả năng nâng người sống lên được, nhưng chỉ một động tác này, cũng đã làm cho Trầm Niệm Tổ thụ sủng nhược kinh, hốt hoảng đứng lên.

- Quan lão gia, Trầm Niệm Tổ ta không đảm đương nổi ngài nâng mà,mời ngài ngồi, mời ngài ngồi!

Trầm Niệm Tổ cung kính mời Lục bào thần tướng ngồi xuống, thành kính hỏi han:

- Ngài mới vừa nói, là Thiên Môn thần hỏa làm cho ngài tỉnh lại…

- Đúng vậy!

Lục bào thần tướng trầm giọng nói:

- Ngày xưa mỗ gia thi phân lưỡng địa, hồn ly thể, vốn là đi Đông Ngô lấy tánh mạng cừu nhân kia, lại phi thăng Thiên Môn, nhưng trên đường phi thăng Thiên Môn, thần hồn mỗ gia mê loạn, chẳng biết làm sao lại chui tọt vào thanh long đao kia, đến nay đã ngủ say ngàn năm…

Giữa lúc đó thần sắc hắn có chút nghi hoặc:

- Mỗ gia tự nghĩ, mỗ gia gặp chuyện thế này cùng Thiên Môn nhất định có quan hệ, mỗ gia tỉnh lại, quả nhiên nhất định phải cần vật Thiên Môn kia, mới vừa rồi Mỗ gia bị Thiên Môn thần hỏa luyện, lại tỉnh lại sau ngàn năm ngủ say rồi…

- Thì ra là thế, thì ra là thế, chính là do Thiên môn chi hỏa do ta luyện!

Lo lắng trong lòng Trầm Niệm Tổ được giải trừ.

- Ta sống trên đời, có khả năng làm lão gia giác tỉnh, không – phụ a!

- Ách, Quan lão huynh…

Hai người đang nói náo nhiệt, Trầm Côn mặt dày bu lại.
Cổ Nguyệt Hà khoa chân múa tay trong một khoảng cách nhỏ.

- Còn nữa, nó có xác suất rất nhỏ phát động ra khuynh thế nhất đao.

Nói như thế khác gì không, Trầm Côn trợn trừng mắt.

- Ta đang hỏi ngươi, khuynh thế nhất đao đến tột cùng có uy lực như thế nào?

- Uy lực à…

Cổ Nguyệt Hà cười hắc hắc.

- Cũng không tính là quá mạnh mẽ, chính là Bất Sắc một khi gặp vận khí tốt, sử xuất ra khuynh thế nhất đao với xác suất nhỏ nhất, như vậy hắn có thể…một đao này, chém chết hết thảy đối thủ trên nhân gian, vô luận đối thủ có cấp bậc gì, vô luận đối thủ nhiều ít bao nhiêu!

"…"

Trầm Côn nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyệt Hà thời gian rất lâu.

- Lão đại ta biểu đạt không rõ ràng lắm sao? Đừng đánh ta, đừng đánh ta!

Cổ Nguyệt hà chặn lại nói:

- Ý của ta là, khuynh thế nhất đao, chính là chỉ một đao, chỉ cần Bất Sắc có thể gặp phải xác suất vận khí tốt, mặc kệ đối thủ là một tên khất khái, hay là Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, hoặc là Hoàng Kim thánh nhân, chỉ cần đối thủ là một phàm nhân, Bất Sắc có thể một đao đem hắn xử lý...

- Không cần giải thích nữa, ta hiểu rồi!

Trầm Côn vô lực thở dài, con mụ nội nó, cuối cùng cũng biết uy lực cường đại của Vũ Thần cấp…

Bỗng nhiên trong lòng chợt động, Vũ Hồn Bất Sắc đã khủng bố như thế, vậy Vũ Hồn Yến Nan Quy thì sao đây?

Cái nam nhân cưỡi liệt mã hồng sắc kia, tuyệt đối so với Vũ Hồn Bất Sắc càng mạnh a!

- Lão đại, ngươi có phải hay không hâm mộ Bất Sắc?

Cổ Nguyệt Hà cười hì hì nhỏ giọng nói:

- Ngài làm sư phụ chỉ mấy cái Vũ Hồn cấp Võ Tôn, thế mà đồ đệ có Vũ Hồn thần cấp…

Trầm Côn nhếch mép cười.

Nói thực ra, hắn đố kỵ với Bất Sắc sắp nổi điên đến nơi rồi!

- Đừng hâm mộ quá.

Cổ Nguyệt hà cười xấu xa nói:

- Vũ Hồn Bất Sắc cường thịnh trở lại, hắn cũng không phải đồ đệ cùng binh khí của ngươi sao? Tay cầm Bất Sắc, cũng chẳng khác nào ngươi cầm Trung Nghĩa Thiên Thu?

- Là của ngươi, Vũ Hồn chung quy sẽ là của ngươi, chẳng qua chỉ thay đổi hình thức mà thôi…

- Mẹ nó chứ!

Cổ Nguyệt Hà nói hai - ba câu, nhất thời làm Trầm Côn hoa mắt chóng mặt, làm cho lòng đố kỵ nổi lên, suýt nữa quên, Bất Sắc đã thành bách binh chi vương, là bách binh chi vương, đến tột cùng là cái dạng gì đây?