Vũ Toái Hư Không

Chương 323 : Biến cố bất ngờ!

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


Tranh đoạt thiên hạ, Trầm Côn đúng là không có hứng thú, hắn chỉ muốn trong vòng ba năm mau chóng trở thành Vũ Hoàng truyền thuyết. Sau đó cưới A La, tiếp tục mang theo một khối thi thể của Hoàng kim thần tộc đi tới đài Phù vân, thay Cửu châu Trầm Côn, cũng vì mình chứng minh, Trầm Côn sẽ không vĩnh viễn trốn trong bóng tối.

Đương nhiên, trước khi hoàn thành việc này Trầm Côn còn phải tham gia một trận quyết đấu sinh tử.

Mùng một tháng mười hai, Tân Nguyệt thành, Phù Đồ tháp.

Trải qua cuộc tập kích của Dạ gia, còn có Trầm gia di chuyển nên sơn trang Trầm gia khi xưa đã biến thành một đống hoang tàn. Chỉ có Phù Đồ tháp vẫn được bảo tồn, vẫn ngạo nghễ đứng trên đỉnh Tân Nguyệt như cũ, sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Kể cả dân chúng bình thường trong Tân Nguyệt thành cũng biết có thể tùy tiện tới sơn trang Trầm gia nhưng toà Phù Đồ tháp này nghìn lần không thể tới được. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bởi vì đệ nhất quyền thần Đại Triệu Yến Sơn Hầu - đại nhân Yến Nan Quy, đã tự tay dán một tờ niêm phong bên ngoài Phù Đồ tháp - Trừ người của Trầm gia, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần Phù Đồ tháp trong vòng trăm bước.

Đây là một lễ vật nhỏ mà Yến Nan Quy tặng cho Trầm Côn.

- Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần Phù Đồ tháp…

Ai u, Yến lão huynh ngươi thật đúng là tận tâm hết ý với "Đầu lĩnh" ta đây.

Đứng ở Phù Đồ tháp, Trầm Côn quét mắt nhìn tờ niêm phong mà Yến Nan Quy dán lên, ánh mắt hơi di chuyển đến một bên nhìn hàng chữ to do chính mình viết.

Mùng một tháng mười hai, ta Trầm Côn thua dưới tay Trầm Trọng.

Vì một hàng chữ này mà Trầm Côn nhẫn nhục một năm, phấn đấu một năm. Hôm nay, hắn chỉ muốn dẫm nát Trầm Trọng, dùng máu của hắn rửa đi những sỉ nhục mà hàng chữ này mang lại.

Roẹt!

Gỡ tờ giấy niêm phong ra rồi Trầm Côn mở cánh cửa Phù Đồ tháp ra.

Một bóng người phủ trong tấm áo choàng đen đang đứng ở giữa đại sảnh nơi các trưởng lão Trầm gia ngày xưa họp, lẳng lặng đợi Trầm Côn.

- Ngươi là?

Trầm Côn nhận ra bóng người đó :

- Dương Vô Mệnh?

- Ngươi nhận ra ta sao? Ha ha, vậy cũng dễ làm hơn.

Dương Vô Mệnh quay người lại cười nói :

- Ta thay Dương Vô Tâm ở đây chờ ngươi.

- Ai là Dương Vô Tâm? Ta chỉ biết Trầm Trọng thôi.

Trầm Côn bĩu môi :
Quỷ động trong trí nhớ của hắn, còn có Dương Vô Tuyệt, Dương Vô Mệnh, Trầm Trọng tất cả đều chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của Dương gia.

Hiện giờ, kế hoạch này đã đến giai đoạn xâm nhập, chính mình chẳng lẽ phải tới Dương gia nhận bồi dưỡng?

%$#@$.

Nếu hôm nay ngươi không để Trầm Trọng phó ước, bần tăng sẽ không có hứng thú phát sinh quan hệ cùng Dương gia.

Dương gia…Bần tăng không có hứng thú.

- Lão huynh.

Trầm Côn đã khôi phục khuôn mặt tươi cười nói :

- Điều ngươi nói quá bất ngờ, ta còn rất mơ hồ… Vì kế hoạch kia, ta phải quay về Dương gia đúng không?

- Đúng rồi, ngươi nhất định phải theo ta quay về.

- Nếu ta không muốn đi thì sao?

Trầm Côn cười rất vui vẻ.

Khuôn mặt Dương Vô Mệnh chợt lạnh lùng:

- Ngươi đã biết một phần kế hoạch của Dương gia, nếu không quay về chỉ có chết… Dương gia sẽ không khoan dung cho phản đồ.

- Thật bất ngờ quá a!

Trầm Côn cười cười giơ hai tay lên cao :

- Ta chỉ là tới phó ước, kết quả ngươi đột nhiên nói cho ta biết, ta phải đi Dương gia, không đi thì chết…

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh :

- Vậy đến đây đi, để ta biết một chút về ngươi, về Ô Chuy Thần Câu, thú cưỡi ngày trước của Sở Bá vương.

- Ngươi biết vũ hồn của ta?

Dương Vô Mệnh hơi lặng đi một chút rồi lập tức cười nói:

- Xem ra sau khi rời khỏi quỷ động, ngươi cũng học được rất nhiều, biết không ít bí mật. Được rồi, như mong muốn của ngươi, ta chỉ có thể mang theo xác chết của ngươi quay về Dương gia.