Vũ Toái Hư Không

Chương 324 : Trận huyết chiến

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


Trầm Côn, đừng đánh với hắn.

Tiếng Cổ Nguyệt Hà đột nhiên vang lên trong đầu Trầm Côn :

- Nghe lời ta đi, ngươi khẳng định không phải là đối thủ của Dương vô mệnh. Ngươi đừng làm kẻ lỗ mãng, nghe ta, trước giả vờ nghe hắn, quay về Dương gia, chờ nhận được bồi dưỡng của Dương gia, có được thực lực cường đại rồi chúng ta mới phản Dương gia có được không?

Một đề nghị không tồi !

Thế mà Trầm Côn vẫn lắc đầu, gần đây mọi chuyện dường như đều thuận lợi nên hắn như đã quên mất bản tính của mình. Thế mà đột nhiên gặp phải biến cố thì tính bướng của hắn lại trở lại.

Chịu thua sao ?

Ngày xưa Phù Đồ tháp, bần tăng biết rõ không phải đối thủ của Trầm Trọng mà có từng lép vế?

Đất hoang châu, mười vạn yêu thú Tố Tâm vây thành, bần tăng có từng lép vế?

Nơi mộ tổ Vương gia, Hoàng Hành cùng Hoài Tâm đánh bần tăng hộc máu phải bỏ chạy trối chết mà có từng lép vế?

Nụ cười khóe miệng Trầm Côn càng ngày càng tươi…

Thấy vậy Cổ Nguyệt Hà thầm thở dài, hắn hiểu rằng tính bướng của Trầm Côn lại xuất hiện. Có điều cũng không trách hắn được, một năm qua mục tiêu Trầm Côn phấn đấu chính là đánh bại Trầm Trọng, thế mà Dương Vô Mệnh lại chặn ngang mục tiêu của hắn, nếu là nam nhân đều sẽ không nhịn nổi.

- Cảnh báo!

Tiếng Mặc Ly cũng vang lên:

- Chiến đấu lượng cấp của Trầm Côn ngươi chỉ có ba nghìn sáu, Dương vô mệnh là cường giả không thua gì Đông ca, chiến đấu lượng cấp đã vượt quá mười nghìn, nếu nghênh chiến xác suất tử vong là trăm phần trăm.

- Mặc lão, ta sợ chết sao?

Trầm Côn cười hỏi lại.

Mặc Ly ngẩn ra, cười to nói :

- Hảo tiểu tử, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, Mặc Ly ta không tìm lầm chủ nhân. Giết đi, giết ra một con đường, lão thân ta lần trước chưa ghết được Cơ Na, ngươi phải cho lão thân cơ hội để giết nàng.

- Được thôi.

Bả vai Trầm Côn bỗng nhiên nhúc nhích, Sí Thiên song dực đột nhiên giương ra:

- Dương Vô Mệnh, đến đây đi.

Nhíu mày nhìn Trầm Côn một lúc, Dương vô mệnh đấm đấm lồng ngực mình:

- Tuy rằng ta hôm nay nhất định giết ngươi nhưng dũng khí của ngươi xứng đáng làm nam nhân Dương gia, đáng được ta tôn kính.

Sau lưng hắn đột nhiên hiện ra một đầu chiến mã màu đen:

- Như vậy, ta sẽ dùng chiêu cực mạnh của ta, cho ngươi vinh danh anh hùng đến chết.
Mẫy vũ hồn cũng trở thành vũ hồn lưu lạc vô chủ, bị quyền phong quấy động, bắn về khắp bốn phương tám hướng.

Thấy cảnh này, mấy người đang hướng Phù Đồ tháp đi tới chợt choáng váng, ngây ngốc.

Một lúc sau, Dương Vô Mệnh mang theo một thi thể tàn tạ đi từ đống hoang tàn bước ra.

- Lão thái quân, Dương Vô Mệnh may mắn không làm nhục mệnh.

Hắn hướng về phía Phù đồ tháp nơi Trầm Côn chết trận hơi hơi cúi đầu, chào Trầm Côn lần cuối rồi mang theo thi thể Trầm Côn đi về nơi xa.

Cách đó không xa, một thân ảnh đang chờ ở trên đường, hoảng sợ nhìn thấy thi thể Trầm Côn không còn nguyên vẹn, bị Dương Vô Mệnh nắm trong tay, kinh ngạc nói :

- Trầm Côn, đã chết?

- Chết trận, chết dưới Phách Giả Vô Song.

Dương vô mệnh cười cười trả lời.

- Vậy vũ hồn cùng binh khí của hắn đâu?

- Hồn lực khuấy đọng, không biết bị bắn đến chỗ nào rồi, tất cả đều thành vũ hồn lưu lạc rồi.

Dương Vô Mệnh cười nói như trước.

- Vậy sao ngươi lại mang theo thi thể của hắn ?

Bóng người ấy vươn tay ra:

- Cho ta chút thể diện, để thi thể Trầm Côn cho ta, trước mặt lão thái quân, ta sẽ nói rõ việc này.

- Nếu người đã nói thế….

Dương Vô Mệnh buông thi thể xuống nói:

- Được rồi, thưa ….dì Nguyên Quân.

Đợi sau khi Dương Vô Mệnh rời đi, Nguyên quân mới ngồi bên cạnh thi thể Trầm Côn, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ngươi a, đúng là người nôn nóng, sao lại không nghe nốt lời của ta. Ta đã muốn nói cho ngươi, Trầm Trọng sẽ không thực hiện lời hứa, Dương Vô Mệnh đang ở Phù Đồ tháp đợi lấy tính mạng ngươi .

- Có điều như vậy cũng tốt….

Nguyên quân không hiểu vì sao lại bật cười, hướng về phía bầu trời đêm mờ mịt nói:

- Các vũ hồn của Trầm Côn, chủ nhân của các ngươi có từng nói, trong vòng ba năm muốn trở thành Vũ hoàng truyền thuyết. Như vậy ba năm sau, ta hy vọng các ngươi một lần nữa quay lại với Trầm Côn. Hắn không chịu quay về Dương gia, vậy để ta bồi dưỡng cho hắn ba năm vậy.