Vũ Toái Hư Không

Chương 326 : Trời nam đất bắc (2)

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


Cũng ở ngày đó, Lý Mục cũng nặng nề rơi xuống mặt đất.



Ngẩng đầu lên, chung quanh là chiến trường gió tanh mưa máu, hai đội quân đang ở trên bình nguyên chém giết lẫn nhau. Nhìn cờ hiệu, một bên là Hoàng Kim huyết tộc, một bên kia là quân đội Vân Mông đế quốc.



- Đại ca, Ca Thư Ứng Long đã đi về phía đông rồi, mau tới cứu viện.



Đang có chút mờ mịt nhìn chiến trường, chợt bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc…Dạ Trung Hành



Vậy hắn gọi chính là…Dạ Trung Thiên?



Lý Mục giờ mới hơi hiểu ra, nơi này là Dạ sắc đại bình nguyên của Hoàng Kim Dạ gia, sau một trận chiến ngoài Xuất Vân Hải thành, Vân Mông đế quốc đối với Hoàng Kim huyết tộc phát động cuộc chiến tranh toàn diện, Ca Thư Ứng Long tự mình dẫn quân tới tập kích Dạ gia.



- La Hàn, Trương Nguyên, các ngươi hãy mau đi cứu nhị thiếu gia.



Tiếng Dạ Trung Thiên vang lên, có điều giọng của hai gã La, Trương đáp lại mười phần mệt mỏi:



- Đại thiếu gia, đừng đánh nữa…Lão gia đã bị Ca Thư Ứng Long giết rồi, lui lại đi, nếu không Hoàng Kim Dạ gia sẽ không còn tồn tại nữa.



- Không thể lui lại, Đông Ca thánh nhân đã ra lệnh cho chúng ta giữ vững Dạ Sắc bình nguyên, làm chậm bước tiến của Ca Thư Ứng Long…Cha đã chết thì còn có con em Dạ gia ta, mọi người bằng mọi giá phải chặn Ca Thư Ứng Long lại.



Cuộc chiến diễn ra thật thảm thiết.



Lý Mục lắc đầu cười cười, không quan tâm đến chiến trường nữa. Hắn và Vương Kiêu giống nhau, chủ nhân chết trận, vũ hồn lại không thề làm gì, đây quả thực là một mối sỉ nhục vô cùng, chưa rửa hận, có mặt mũi nào lại ra chiến trường?



Thở dài, Lý Mục chầm chậm bước đi trong thảo nguyên.



Không giống như Vương Kiêu, hắn thiếu mất một mảnh linh hồn nên trong lòng chưa có ý định gì.



Từ này về sau chỉ là một vũ hồn lưu lạc, chính mình nên đi tới nơi nào đây?



Ôi chao?



Đây là…



Đi tới gần tòa thành Dạ gia, hai đội quân vì một cái hộp nhỏ mà chém giết, Lý Mục nhìn mấy lần, đột nhiên cảm giác được trong hộp truyền đến một cảm giác cực kỳ quen thuộc…



Đây, đây không phải là một mảnh linh hồn mà mình thiếu, mảnh Thú tôn thai thứ bảy sao?



Dù sao ở đây cũng không ai có thể nhìn thấy linh hồn, Lý Mục đi đến bên cạnh chiếc hộp, khẽ vươn tay, liền đem một phần linh hồn cuối cùng của mình cầm lên, chậm rãi dung hợp…



- Chúc mừng ngươi, rốt cục hoàn toàn trở về.



Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng một nữ nhân, Lý Mục cũng không quay đầu lại hừ lạnh một tiếng:



- Ngươi tại sao lại ở đây?



- Sau khi ta chiếm cứ đại hoang châu, bị Huyền Dận liên tục cản trở, một năm rồi mà một tấc đất cũng không chiếm được…



Nữ nhân kia bất đắc dĩ nói:



- Cho nên ta suy nghĩ cẩn thận, hào kiệt Cửu Châu vô số, chỉ dựa vào đại quân yêu thú của ta, không có khả năng biến Cửu Châu thành thế giới yêu thú…Cho nên ta liên hợp cùng Ca Thư Ứng Long, ở đây đánh lén viện quân của Dạ gia.


Nếu có thể phá cơ quan thuật của Lỗ ban, phóng tầm mắt trong ba nghìn năm ở Cửu Châu, ai có thể cùng tranh phong?







Ngay trong lúc Mặc Ly lâm vào trầm tư không lâu sau.



- A di đà phật, thí chủ, bần tăng có thể ở nhờ một đêm ở đây được không?



Một rừng cây nhỏ, một căn nhà gỗ nhỏ, Huyền Si dùng nụ cười tuấn nhã đến vô song thiên hạ hướng về phía một lão nhân mặc áo xanh hỏi.



Có điều, câu sau lại lộ ra bản chất Độc phật:



- Thí chủ có thể không nhận lời, cũng có thể thông báo với người khác về hành tung của bần tăng, có điều bần tăng nhất định phải nói với thí chủ là, nước trong giếng mà ngươi vừa uống…đã bị bần tăng bỏ thêm một vị thuốc…tên là Thất Bộ đoạn trường tán…



Huyền Si cũng không biết mình đến nơi nào.



So sánh với những vũ hồn khác hắn là thoải mái nhất, không vì cái gì khác, hắn có được năng lực khai thông sự thật cùng linh hồn, sau khi rời khỏi Trầm Côn, có thể ăn uống, có thể mặc quần áo, thậm chí dụ dỗ mỹ nữ lên giường cũng không có vấn đề gì…Tóm lại, nhìn qua không có gì khác với một người bình thường.



Sau khi rơi xuống đất Huyền Si đã đi trong núi một đoạn đường, rất nhanh liền thấy được ngôi nhà gỗ nhỏ cùng lão nhân áo xanh này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Không thể biết được là Dương Vô Mệnh có đuổi giết vũ hồn của Trầm Côn hay không nên vừa nhìn thấy là Huyền Si liền hạ chút độc dược cho lão nhân kia luôn…Đương nhiên, chỉ cần lão nhân kia không bán đứng hắn, lúc rời đi hắn tự nhiên sẽ lưu lại thuốc giải.



- Thất Bộ đoạn trường tán?



Nghe được tên chất độc, lão nhân áo xanh sửng sốt chỉ chốc lát rồi ai oán nói:



- Ở nhờ thì ở nhờ, hạ độc làm gì?



- Thí chủ, bần tăng có chút bất đắc dĩ, là người chạy nạn mà!



Huyền Si cười vẫn tao nhã như vậy.



- Quên đi, không tính toán với ngươi.



Tính tình lão nhân thoạt nhìn không tồi:



- Nếu muốn ở nhờ phải giúp ta chuẩn bị cơm chiều, Thấu Cốt thảo, Hồng hoa, Lam Tiêu tử….



Lão đọc ra một loạt tên các loại thực vật:



- Đằng sau có mọc đó, ngươi giúp ngắt xuống, nấu một nồi cháo thuốc.



Huyền Si lập tức đi về phía sân sau hái những thực vật đó, đến lúc trở về nấu cháo, hắn đột nhiên sửng sốt.



Không đúng sao!



Những thực vật này nấu thành cháo, không phải là thuốc giải của Thất Bộ đoạn trường tán sao ?