Vũ Toái Hư Không

Chương 327 : Trời nam đất bắc (3)

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


- Lão nhân gia, ngươi cũng là dược tề sư?



Huyền Si cười hỏi, thầm nghĩ nếu vị thí chủ này hiểu dược tề học, có nên cho thêm một chút độc dược chăng?!



- Dược tề sư? Là thứ gì? Trước khi lão nhân ta quy ẩn còn không có cách gọi này đâu!



Lão nhân lắc lắc đầu, cùng Huyền si uống hết chỗ cháo vừa nấu. Lão vừa ăn vừa thầm đánh giá Huyền si



- Tiểu hòa thượng, ngươi không lương thiện chút nào a. Thất bộ đoạn trường tán vô dụng…Ngươi lại dùng Tỏa tâm tán đúng không ?"



Huyền si sửng sốt.



Tỏa tâm tán chính là độc dược tâm đắc nhất của lão. Toàn bộ Cửu Châu đại lục không người biết đến chứ đừng nói biết cách giải độc



Biết rõ trúng độc, lão nhân áo xanh cũng không vội giải độc mà chầm chậm quan sát Huyền Si.



Huyền Si bị nhìn đến có chút sợ hãi, cười nói:



- Lão thí chủ, nếu biết mình đã trúng đọc sao còn không nghĩ biện pháp giải độc đi?



Lão nhân bĩu môi



- Tỏa tâm tán mà còn phải cần thuốc giải sao? Không thấy trên cửa sổ có một một chậu Cửu Diệp Mai sao?



Lão lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng



- Mùi của Cửu Diệp Mai chính là khắc tinh trời sinh của Tỏa tâm tán. Tiểu hòa thượng đừng nói người không biết điều này?



Huyền si thực sự không biết điều này!



- Ai nha! Mấy nghìn năm không xuất hiện. Hiện tại tiểu học đồ lại cả Cửu Dệp Mai cũng không nhận ra sao?



Lão nhân mặt mày ủ rũ gãi đầu nói



- Lão nhân gia ta ăn bất cháo này , chính là nhìn ngươi có độc dược gì lợi hại. Sau đó chơi trò chơi hạ độc giải độc này một chút…Thế mà ngươi! Làm cho ta thật thất vọng!



- Không được!



Lão cúi đầu suy nghĩ một lúc. Đột nhiên nhếch miệng cười:



- Vì để trò chơi của chúng ta thú vị hơn. Tiểu hòa thượng, ta sẽ dạy cho ngươi độc dược lợi hại hơnS sau đó, ngươi hạ độc, ta giải độc, chúng ta thật vui vẻ chơi đùa một chút!



Huyền Si trợn mắt há mồm ra…



Hắn nhìn lão nhân mặt mày vui vể lấy dụng cụ ra đi tới cửa. Lão chợt quay đầu lại, nhìn nhìn thân hình Huyền Si bị độc dịch ăn mòn …



- Ai nha, thân thể của ngươi bị ăn mòn, linh hồn cũng bị ăn mòn..Thân hình như vậy, không tiện cho việc hạ độc a!Được rồi, trước hết giúp ngươi phục hồi, sau đó chúng ta lại chơi tiếp!



Nói rồi lão vẩy tay lên, một chút bột phấn liền rơi xuống người Huyền Si.



Cực kỳ thần kỳ, thân hình dữ tợn của Huyền si chậm rãi phục hồi. Mười mấy giây đồng hồ sau, liền biến trở về bộ dáng một gã hòa thượng đẹp trai phong độ!


- Cái gì?



- Trời ơi, tại sao vũ hồn của Trầm Côn đều cổ quái như vậy



Y Y thống khổ ôm đầu nói:



- Quên đi, quên đi. Ta trực tiếp nói cho ngươi biết. Ngươi Triệu tử long vì sao mời khách không? Hắn đã thoát khỏi trần tục nhưng chưa quên những huynh đệ ngày xưa, hắn muốn đem biện pháp biến vũ hồn vượt qua thần giai nói cho vũ hồn của ngươi đó! Tên ngốc, ngươi có muốn một vũ hồn vượt qua thần giai không?



- Ô hô, đây đúng là việc đáng mừng, nữ thí chủ, không bằng bần tăng nhảy một đoạn thoát y vũ cho ngươi.



- Bất sắc, ngươi là đồ lưu manh!!!



Trong xe ngựa truyền ra tiếng mắng tức giận vang trời dậy đất, theo sát đó, đùng bùm bùm, tiếng Y y ngược đãi Bất sắc.



- A di đà phật…



Mấy vũ hồn đều rõ tung tích, còn Thủy nhi cùng Cổ nguyệt đang ở đâu?



Bọn họ thực may mắn cùng rơi cùng một nơi.



Thật không may Thủy nhi khi Trầm Côn tử trận, nàng đã phát động thuộc tính linh hồn sống lại để Trầm Côn có một lần cơ hội sống lại, có điều chính cô ta lại bởi vì hồn lực tổn thất quá độ mà lâm vào hôn mê chưa biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.



Vì thế…



Cổ Nguyệt Hà liền đau khổ!



Trong đêm đen, Cổ Nguyệt Hà cõng Thủy nhi, bước thấp bước cao chậm rãi đi trong một khu đầm lầy còn may là bọn họ không phải là thật thể, nếu không đã sụt vào đầm lầy rồi.



"Hừ hừ " Cổ Nguyệt Hà vừa đi vừa thở hồng hộc, ai oán nói:



- Bà cô, tổ tiên lão nhân gia ta có thiếu nợ ngươi ư? Vũ hồn của mọi người đều lưu lạc, chỉ có ngươi lại hôn mê khiến ta phải cõng ngươi đi Tuyết sơn…Liệt tổ liệt tông Thiên cơ môn ở trên, Cổ nguyệt hà ta mạng khổ mà!



Vù…



Đang ai oán, Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên nghe được bên tai truyền lại tiếng gió, đồng thời cảnh sắc trước mắt đang biến hóa nhanh chóng.



Trong đêm đen mờ mịt, hắn cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Hắn đành phải tăng nhanh tốc độ…



Hồi lâu sau, Cổ Nguyệt Hà bị ngã ngẩng đầu nhìn lên thấy bầu trời chỉ bé bằng miệng chén, chung quanh đều là bùn đất tối om…Lão nhận ra, thì ra cao nhân đã rơi vào một cái hố to!



Thảm rồi!



Theo độ rộng của cái hố cùng thời gian rơi xuống mà phán đoán. Cái hố to này ít nhất sâu vài nghìn thước, chỉ sợ đã đi tới tâm trái đất. Cổ Nguyệt Hà một không biết bay, hai còn mang theo một bà cô hôn mê như Thủy nhi, bất kể thế nào cũng không có khả năng từ hố này leo ra ngoài mà!



Chuyện này còn không phải đáng sợ nhất!



Đối người thường mà nói rơi vào hố, nhiều nhất là chết, thế nhưng Cổ Nguyệt Hà là linh hồn lại không thể chết, cũng không cần ăn uống … Dường như hắn phải vĩnh viên phải ở lại trong hố sâu này sao?