Vũ Toái Hư Không

Chương 345 : Đánh người đánh mặt

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


Hai kỵ sĩ té trên mặt đất, miệng phun ra một búng máu tươi, máu chảy tràn ngập, đẹp rực rỡ một cách quỷ dị!

- Ô!

Long Thanh Sơn trên mui xe cảm thán một tiếng, một mặt ra lệnh binh lính đề phòng, một mặt hỏi Thủy Nguyệt Vũ:

- Huynh đài người phương nào? Chẳng phải thường nói trời cao có đức hiếu sinh, ngươi bên đường giết người, thật trái với đạo của người và trời!

- Con rắn này thật dài dòng! (DG: Long Thanh Sơn là rồng mà hắn cố ý chửi là rắn)

Thủy Nguyệt Vũ cúi đầu, lau chùi hai tay không dính một giọt máu, nhẹ giọng nói:

- Ngươi chính là Long Thanh Sơn, tọa kỵ của Quang Minh Hoàng, vật may mắn của thiên minh hải quân?

- Ô!

Long Thanh Sơn giận tím mặt, khinh thường nói:

- Không phải, đều không phải, tiểu sinh không phải là vật may mắn, vật tổ tín ngưỡng của Thiên Minh hải quân Đồ Đằng trước giờ là vậy, huynh đài thấy quen thuộc cũng không có gì lạ!

- Dù sao ngươi cũng là sủng vật của Quang Minh Hoàng!

Thủy Nguyệt Vũ nhún vai không sao cả, vừa nghiêm túc đánh giá dáng ngoài Long Thanh Sơn một chút.

Thành thật mà nói, Thanh Sơn là hợp thể của Long tộc và Hùng tộc, nhìn uy phong lẫm lẫm, nhưng nhìn kỹ càng từng chi tiết sẽ thấy nó rất quái dị... ...

Cho nên, vẻ tán thưởng trong mắt Thủy Nguyệt Vũ càng ngày càng khó che dấu...

- Con rắn, đợi ta giết Quang Minh Hoàng xong, ngươi làm tọa kỵ của ta đi?

Thủy Nguyệt Vũ chỉ vào mặt Long Thanh Sơn.

- Dung nhan như vậy, thật là trời cao ban ân sủng cho ta, bởi vì ta mà sinh ra vật hỗ trợ... A!

Bọn họ nói chuyện trước cửa thành, sau cửa thành, sắc mặt Trầm Côn cùng mọi người đều có chút khó coi.

- Ca Thư muội muội, ta hỏi ngươi một vấn đề... ... Kẻ nào đáng sợ nhất?

Bạch Tiên Nhi nhỏ giọng nói.

Ca Thư Tình suy nghĩ một chút

- Kẻ đáng sợ nhất trong thiên hạ, chẳng có ai hơn kẻ tự luyến cuồng * Thủy Nguyệt Vũ ...
- Vốn hôm nay chỉ muốn nhìn bộ dáng Quang Minh Hoàng một chút, nhưng các ngươi quá không tôn trọng ta... Thôi, ta trực tiếp giết chết Quang Minh Hoàng là được!

Thủy Nguyệt Vũ hừ lạnh một tiếng, nhặt lên một sợi tóc bạc của mình, bắn tới hướng Trầm Côn chạy trốn!

Pa!

Sợi tóc bạc sắc bén nhọn hoắc, đột nhiên chia ra làm hai, hai lại chia làm bốn... ... Càng chia càng nhiều, cuối cùng biến thành nhiều không cách nào đếm nổi, sợi tóc bay đầy trời! Trầm Côn không thể tránh được, đem băng hỏa cửu trùng thiên hai thứ đánh ra, băng huyền, lửa nóng, đem những sợi tóc này đóng băng rồi nổ tung.

Chặn lại chiêu này, Trầm Côn cũng đã tới bầu trời thành Thu Diệp, hắn vừa hạ xuống đường cái liền nắm xe cùng La Ma vọt vào trong hẻm nhỏ.

Thấy một màn như vậy, Thủy Nguyệt Vũ cười lạnh một tiếng

- Thôi, ta để ngươi đi, bất quá... ... Ngươi đem đi một Quang Minh Hoàng đã chết, có gì hữu dụng chứ?

Chết?

Nghe được âm cuối, Trầm Côn hoảng sợ cả kinh, hắn cảm thấy lúc đầu tóc đóng băng, có vài cọng tóc tốc độ quá nhanh, đã phá băng sơn của mình... Hắn không dám kiểm tra ngay, vòng vo vài vòng trong hẻm nhỏ, trở lại chỗ ở của Trầm gia ở hành cung Cận Thiên Cung, mới để La Ma và xe ngựa xuống.

- Ô hô...

Mới vừa rơi xuống đất, Long Thanh Sơn liền nhịn đau kêu lên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vài cái chân tóc kia quả nhiên đột phá mặt băng, đâm xuyên qua móng vuốt Long Thanh Sơn, bộ ngực La Ma cũng bị đâm xuyên qua, may sao bộ vị trọng yếu nhất là trái tim không bị thương.

Đáng sợ hơn là, trên rèm xe có mấy lỗ nhỏ, hiển nhiên tóc đã bay vào trong buồng xe!

Từ từ vọng lại!

Tí tách!

Tí tách!

Máu từ từ chảy trong xe ra ngoài…

La Ma nhìn thấy u mê, hắn không để ý thương thế của mình, gục bên cạnh buồng xe khóc lớn

- Nguyên soái, mạt tướng vô năng, không bảo vệ được ngài...