Vũ Toái Hư Không

Chương 352 : Ba điều kiện

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


Trầm Côn tuy rằng cũng là chư hầu một phương nhưng đối với chuyện tình tranh bá thiên hạ thì hắn thật sự không có hứng thú. Hơn nữa Trầm gia cũng không có khả năng thống nhất Cửu Châu. Hắn bĩu môi nói:

- Ta không có cơ hội thống nhất Cửu Châu.

- Vậy xin mời đứng sang một bên!

Tiêu Khinh Hoàng chỉ về phía bên cạnh Hoàng Kim thần tốc. Rõ ràng nơi đó là nơi dành cho người không trúng cử.

Hắc hắc!

Trầm Côn đột nhiên cười, tiến tới bên cạnh Tiêu Khinh Hoàng nhỏ giọng nói:

- Lão huynh, ta tuy rằng không có khả năng thống nhất Cửu Châu. Tuy nhiên ở thể diện bằng hữu…

Bàn tay lộ ra một phong thư tín do Trịnh Hùng tự tay viết.

- Châm chước một chút được chứ?

Tiêu Khinh Hoàng cúi đầu nhìn bức thư tín, hơi ngạc nhiên.

Trên thư chỉ viết hai câu: Một là nói Trầm Côn là bằng hữu của Trịnh Hùng, hy vọng Tiêu Khinh Hoàng cấp cho chút mặt mũi. Một câu khác nói là Trầm Côn đã giết chết La Hàn, giải bớt một khối tâm bệnh cho Tiêu Khinh Hoàng. Tiêu Khinh Hoàng ngươi ít nhiều cũng châm chước một chút.

Để ta đi nói với Bạch Khởi một tiếng!

Mặt mũi của Trịnh Hùng quả nhiên là dùng được. Tiêu Khinh Hoàng biến mất một lát rồi xuất hiện, hướng về phía Trầm Côn gật đầu tiếp tục nói:

- Yêu cầu thứ hai, Bạch Khởi khi còn sống là Cửu Châu đệ nhất sát thần, sau khi chết làm Vũ Hồn cũng không thể chấp nhận một chủ nhân yếu nhược. Muốn làm chủ nhân Bạch Khởi nhất định phải mạnh mẽ kiên cường.

Tất cả mọi người đều cười.

Đây hiển nhiên là một yêu cầu chính đáng!

Ca Thư Ứng Long nhìn về phía Ưng Diện thiếu niên, hất cằm nói:

- Tiểu tử kia, chúng ta tiếp tục?

- Sẵn sàng phụng bồi!

Ưng Diện thiếu niên giữ tư thế nghênh chiến.

Tố Tâm cũng cười dài nhìn về phía Trầm Côn.

- Có thể đón đỡ mấy chục chiêu của Cửu Diện Thần Thú của ta, ngươi cũng không tồi…

Như vậy đi…

Sau lưng huyễn hóa ra cửu vĩ.

- Trong chúng ta chỉ có thể có một người còn sống, sau đó cùng đánh với kẻ chiến thắng trong trận của Ca Thư Ứng Long, lúc đó có thể tuyển ra người mạnh nhất!

- Chia tổ luận võ sao? Như thế cũng công bình!

Trầm Côn cười hắc hắc.

Cửu Diện Thần Thú nghe lệnh Tố Tâm sẽ không tham gia tranh đấu luận võ, lưu lại ở một bên giám thị Hoàng Kim thần tộc kia.
Tố Tâm lãnh đạm lui sang một bên trị liệu vết thương ở trên bả vai mình, tuy nhiên khóe miệng khẽ mỉm cười.

Bạch Khởi tán thưởng mình, ha ha. Chính mình liều chiết đi công kích thần binh, quả nhiên là đã đưa ra lựa chọn xác đáng. Dù bị thương cũng đáng!

- Vị tiểu hữu này!

Tiêu Khinh Hoàng nhìn Trầm Côn nói.

- Đến lượt ngươi…ta phải nhắc nhở ngươi, thần binh bị Tố Tâm công kích đã làm cho hắn giận dữ. Một đao kế tiếp ngươi sẽ phải đối mặt với sự phẫn nộ của hắn. Không hề giống như ba đao trước!

Lời vừa dứt, ba người kia đều đồng thời nhìn Trầm Côn.

Tố Tâm chọc giận thần binh, kết quả lại là Trầm Côn trả nợ…

Hắn phải đối mặt với một đao rất mạnh!

- Cẩn thận một chút!

Ưng Diện thiếu niên thấy Trầm Côn xuất thân Nam Lâm nên đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Đao quang này rất lợi hại, không cần cùng hắn cứng đối cứng, nghĩ biện pháp né tránh là được.

- Né tránh?

Trầm Côn mở trừng hai mắt.

- Bản thân ta thật sự muốn cùng hắn đánh chính diện một đao!

- Hừ!

Ưng Diện thiếu niên hừ lạnh một tiếng.

- Không biết lượng sức!

Trầm Côn cũng không để ý tới hắn, lập tức đi tới phía trước viên cầu mầu vàng kia, cẩn thận đánh giá, trong ánh mắt bỗng lóe lên ánh sáng tham lam!

Sau đó hắn bay lên, một cước đá vào phía trên kim cầu, đá vào một khối đỏ sẫm, mềm mềm…

- Ngươi làm cái gì?

Tiêu Khinh Hoàng ngạc nhiên. Đây chính là thần binh từ Vân La tiên phủ, cái chỗ màu đỏ kia chính là phần mông đít của hắn!

Trầm Côn dám đánh vào mông của thần binh?

Hắn không muốn sống sao?

Hắn muốn tìm cái chết?

Đáng sợ hơn chính là Trầm Côn không có chút giác ngộ đã làm nhục thần binh chút nào cả. Sau khi đạp một cước còn giơ bàn tay lên hung hăng tát một cái vào chỗ phát ra ánh sáng trên kim cầu!

Ngay cả cái đầu bóng lưỡng của thần binh mà cũng dám đánh!