Vũ Toái Hư Không

Chương 353 : Bạch Khởi huyênh hoang (1)

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


Mọi người đều bị hành động của Trầm Côn làm cho sợ hãi ngây ngốc. Nhưng chỉ một giây sau đám người Tố Tâm liền khôi phục tinh thần, vui sướng khi nhìn thấy Trầm Côn gặp hóa…Thần thoại binh khí này đã bị Tố Tâm chọc giận, Trầm Côn lại còn chụp lên cái đầu bóng lưỡng của hắn, lại còn đá lên cái mông của hắn, chẳng phải sẽ hứng cơn thịnh nộ lôi đình của hắn, sẽ phải hứng chịu một đạo mạnh nhất sao?

- Chờ xem!

Xem tiểu tử này chết như thế nào!

Trầm Côn tựa hồ không biết mình đã làm ra chuyện kinh hãi đến thế nào. Hắn từng bước bước tới, đi vòng quanh kim sắc viên cầu (viên cầu mầu vàng) hai vòng, đột nhiên hỏi:

- Ta đá mông đít ngươi!

- Ừ!

Thanh âm kim sắc viên cầu vang lên.

- Ta còn đánh vào đầu ngươi!

- Ừ!

- Ta có thể lấy đi một khối của pho tượng Tiêu Khinh Hoàng chứ?

Trầm Côn mở chừng hai mắt, ngồi xổm xuống, tùy ý cầm lên một khối tàn phiến của pho tượng. Trong đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh không một tiếng động….

Pho tượng kia bị đụng vào, một đao kinh diễm kia cũng nên xuất hiện chứ? Tất cả mọi người đang chờ đạo đao quang kia đánh chết Trầm Côn, chỉ là kim sắc viên cầu kia lại phát ra thanh âm, hỏi ngược lại.

- Một khối đủ không? Muốn bần tăng giúp ngươi đóng gói cả pho tượng mang về nhà không….

- Có thể đóng gói sao?

Ánh mắt Trầm Côn lưỡng lự, liên tục gật đầu rồi nói:

- Vậy thu cả lại, ngay cả huyết sắc ánh sơn hà cũng thu lại cùng!

….

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trầm Côn có chút ngây ngốc. Càng thần kỳ chính là từ kim sắc viên cầu bay ra một hồng sắc cà sa siêu lớn, phủ lên hài cốt pho tượng. Sau đó viên cầu biến thành một kim sắc mã xa rực rỡ (một chiếc xe ngựa rực rỡ). Con ngựa cúi đầu khom lưng hỏi Trầm Côn.

- Đóng gói xong rồi, xin hỏi ngài địa chỉ là…Hắc hắc, bần tăng sẽ đưa ngài đi!

- Đợi một chút!

Mọi người đều không nhịn được. Tố Tâm phẫn nộ nói:

- Tiêu tiên sinh, đây là chuyện gì? Ba chúng ta liều chết, cuối cùng cũng ngăn cản được một đao. Nhưng người này như thế nào lại trực tiếp lấy đi pho tượng…Ngươi đang âm thầm giúp hắn sao?

- Ngươi cứ đợi một chút!

Tiêu Khinh Hoàng cũng ngây ngốc không biết gì. Hắn định để thần binh này khảo nghiệm mọi người một chút, không ngờ thần binh này lại như thế….không có tiền đồ!
- Còn ngươi thì sao?

- Ta thấy Bạch Khởi là siêu thần giai cường giả (thằng này đạt đến thần cấp rồi!)!

Ưng Diện thiếu niên trả lời gọn gàng.

- Ta muốn Bạch Khởi bởi vì muốn có một đối thủ, một đồng bạn hỗ trợ ta!

- Cường giả, đồng bạn.

Tiêu Khinh Hoàng cười cười.

- Ngươi nhìn trúng thực lực của Bạch Khởi ….

- Tiếp theo là tới Tố Tâm người trả lời.

- Ta là yêu thú. Ba năm đại chiến ác liệt khiến ta hiểu rõ yêu thú không có khả năng thống nhất Cửu Châu. Muốn thống nhất Cửu Châu ta phải cùng nhân loại dung hợp, trở thành một phần tử của nhân loại.

Tố Tâm trả lời vô cùng thành khẩn, cũng rất cẩn thận trả lời từng câu.

- Muốn cùng nhân loại dung hợp, phương diện thứ nhất là đại quân yêu thú của ta sẽ học tập văn hóa nhân loại, học tập cách sống của nhân loại, còn phương diện khác….Ta cũng cần một nhân loại đủ uy vọng để làm cầu nối giữa ta và nhân loại. Bạch Khởi tiên sinh danh tiếng lớn, mưu lược vô song, chỉ cần ta có được hắn, có thể có được sự thừa nhận của một số lớn nhân loại!

- Ngươi nhìn trúng danh vọng của Bạch Khởi!

Tiêu Khinh Hoàng gật đầu nói.

- Còn vị tiểu huynh đệ kia?

Trầm Côn xoa cằm, bỗng nhiên không biết nên nói gì. Đúng vậy. Tại sao mình cần Bạch Khởi? Trầm Côn nghiêm túc nghĩ lại…

Ngay từ đầu hắn nhìn trúng Bạch Khởi bởi vì thực lực Bạch Khởi vượt qua siêu thần cấp cho nên mới mạo hiểm tới nơi này tranh đoạt. Nhưng mà cần thận suy nghĩ một chút…Vũ Hồn tốt trên đại lục không nhiều lắm, Vũ Hồn tốt như vậy cũng chỉ tìm được một vài người mà thôi. Ngoài Vũ Hồn của hắn ra cũng chỉ có thể chạy tới đây mà tìm Bạch Khởi thôi.

Hơn nữa bản thân hắn đi tới Cửu Châu đại lục đã rất nhiều năm, gặp qua nhiều Vũ Hồn…nhưng hắn cũng chỉ chọn đám người Vương Kiêu. Không hiểu tại sao hôm nay lại chạy tới đây để chọn Bạch Khởi?

Tóm lại một câu là tiêu chuẩn chọn lựa Vũ Hồn của mình là gì? Ý thức được nguồn gốc vấn đề, Trầm Côn bỗng nhiên hiểu rõ tại sao mình lại nhìn trúng Bạch Khởi.

Hắn mỉm cười!

- Có hứng thú nghe ta kể một câu chuyện xưa không?

Trầm Côn chậm rãi mở miệng.