Vũ Toái Hư Không

Chương 360 : Thiên Khu đời thứ ba

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


Đúng vậy, bây giờ thật không phải lúc nhắc lại chuyện cũ!

Thê tử Vương Kiêu vẫn còn đang nằm trong tay Vân La tiên phủ, muốn đến chỗ Đỗ Nguyệt Nhi, then chốt ngay tại bên trong Cận Thiên cung của Thủy Nguyệt Võ...

- Tiêu lão huynh, Bạch lão huynh, còn Tiểu Ưng nữa, cùng ta đi một chuyến đến Cận Thiên cung chứ?

Trầm Côn tủm tỉm cười nói:

- Chúng ta cùng đi giúp Vương lão huynh tìm thê tử về.

Bạch Khởi không có ý kiến.

Nhưng Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng dường như cùng lúc cau mày nói:

- Tạm thời đi Thủy Nguyệt Võ trong chốc lát cũng không xong, chúng ta có chuyện quan trọng hơn!

Nói xong hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh lên tiếng:

- Chuyện của ta quan trọng hơn, để ta nói trước!

- Lão huynh, lão đệ, đừng tranh cãi nữa mà!

Xem ra chuyện của bọn họ rất là quan trọng, Trầm Côn dang rộng hai tay một cách khó xử:

- Vương lão quỷ...

- Không sao, ta có Thái Cực đồ hộ thân, để ta đi trước thử một lần! – Vương Kiêu khoan dung nói.

Hắn thay đổi quả thật không ít, nếu như là trước tam tang, chắc chắn hắn đã liều mạng lôi kéo Trầm Côn đi giúp hắn tìm Thủy Nguyệt Võ —..., « Hồn Kinh » khởi động năng lực vũ hồn ly thể, Vương Kiêu một mình đi Cận Thiên cung trước.

- Hai vị, các người ai nói trước?

- Ta nói trước...

- Ta trước!

Tiêu Khinh Hoàng cùng Trầm Ưng đồng thanh lên tiếng, nói xong lại nhìn nhau giận dữ. Trái ngược với bọn họ, Bạch Khởi sau khi che dấu sát khí , bình thản ngồi một bên, giống như một vị tướng tầm thường không đáng để mắt đến, hoàn toàn xa lạ với cảnh tượng náo nhiệt.

- Đại ca, chuyện của ta so với Tiên Khinh Hoàng nhất định là quan trọng hơn, ta đương nhiên phải nói trước! – Trầm Ưng không quan tâm tiếp tục nói, nhưng vừa mới mở lời, Tiêu Khinh Hoàng liền cau mày nói:

- Tiểu huynh đệ, cho dù là chuyện của ngươi quan trọng hơn đi nữa, cũng không thể nào sánh bằng của ta, hãy để cho ta nói trước nào...

- Bình tĩnh, bình tĩnh! – Mắt thấy hai người sẽ náo loạn, Trầm Côn bất đắc dĩ phải lên tiếng:

- Trước tiên mỗi người chỉ nói một câu, lời của ai khiến ta cảm thấy hứng thú, thì ta sẽ nghe đầu tiên... Mẹ nó chứ, toàn người nhà, ầm ĩ ồn ào làm gì chứ?

Chỉ một câu sao?

Trần Ưng không cần suy nghĩ, buột miệng:

- Bắc Đẩu Thiên Khu!

Gần như cùng lúc, Tiêu Khinh Hoàng cũng lớn tiếng nói:

- Bắc Đấu Thiên Khu!
Sau khi Trầm Ưng rời đi, Trầm Côn liền hỏi.

Tiêu Khinh Hoàng cười không đáp, chẳng qua chỉ chỉ Bạch Khởi

- Tiều huynh đệ, ngươi cũng không chỉ có người cũ là Vương Kiêu, mà tất nhiên còn có người mới là Bạch Khởi này...

- Ý lão huynh là... – Trầm Côn liền minh bạch,

- Bí pháp ẩn nấu đang ở trên người Bạch Khởi lão huynh?

- Đi thôi!

Bạch Khởi giống như một người ít nói, chỉ thản nhiên nói một câu:

- Ta có thể làm cho tất cả mọi người không nhận ra ngươi!

- Lão huynh, rốt cuộc là loại bí pháp gì thế? Trước tiên nói cho ta một chút!

– Trầm Côn cười hì hì nói:

- Không thì ta đoán thử một chút... Là ngươi dùng huyết sắc sương mù, che chắn cho thân thể ta, hay là phương pháp dịch cân rèn cốt, để ta thay đổi hình dáng?

- Những biện pháp này đếu rất phiền toái!

Bạch Khởi vẫn lãnh đạm như thế:

- Biện pháp của ta chính là một câu... Người nào nhận ra ngươi, giết rồi diệt...

- ...

- ... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- ...

Trầm Côn thật lâu vẫn chưa nói được gì.

Giết rồi diệt? Đây là cái biện pháp gì!?

- Không tin lời của Bạch Khởi sao? – Tiêu Khinh Hoàng nhận ra nghi vấn của Trầm Côn, ha ha cười nói:

- Lo lắng Bạch Khởi không có bản lãnh như thế?

- Hắc hắc, ta không phải xem thường Hạch lão huynh, nhưng thực lực Bắc Đẩu Thất Tinh thần... – Trầm Côn mỉa mai nói:

- Ngộ nhỡ bọn họ cũng đều nhận ra ta, Bạch lão huynh có khả năng có thể một mạch giết hết sáu người giệt khẩu sao?

- Trầm Côn, ngươi đánh giá quá thấp thực lực Bạch Khởi!

Thiêu Khinh Hoàng thản nhiên nói:

- Đem Bạch Khởi thu vào trong cơ thể... Huyết sắc ánh sơn hà của hắn, coi như ở trong siêu thần cấp vũ hồn, cũng thật sự là hạng nhất nhì rồi!