Vũ Toái Hư Không

Chương 366 : Tấm Bia Lớn ở Dương Môn (2)

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


- Lão huynh, Ca Thư Ứng Long đã chết, huynh còn nói hắn làm gì?

Trầm Côn cảm thấy không có hứng thú với người chết.

- Nghe khẩu khí của huynh đài, dường như có chút xem thường Ca Thư Ứng Long?

Lông mi của tên nhỏ con nhướng lên.

Trầm Côn cười hắc hắc, hắn không phải không tôn trọng Ca Thư Ứng Long. Nhưng sau trận đánh ở Linh Lung cung, hắn đã chứng minh mình có đủ thực lực chiến thắng Ca Thư Ứng Long. Nên hắn cũng không quan tâm mấy đến một trong tứ đại truyền thuyết đã qua đời này.

Thấy Trầm Côn xem thường Ca Thư Ứng Long, tên nhỏ con cười lạnh một tiếng:

- Huynh đài quá xem thường Vân Mông Ca Thư rồi, ngươi cùng lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. Hừ hừ, đây là do ngươi quá trẻ tuổi, chưa từng thấy qua lúc Ca Thư Ứng Long cường đại nhất, nên mới coi thường hắn!

- Ai u, lúc còn trẻ lão Ca Thư rất mạnh sao?

Trầm Côn kinh ngạc ngẩng đầu.

- Chỉ là rất mạnh thôi sao?

Tên nhỏ con thản nhiên nói:

- Ca Thư ứng Long mà chúng ta gặp qua, chỉ là Ca Thư Ứng Long tuổi cao sức yếu. Lúc ngài còn trẻ,…..

Hắn thở dài:

- Đáng tiếc, năm ấy trong trận chiến cùng Dương Gia, Ca Thư Ứng Long đã bị phế bỏ hơn phân nửa linh khí của mình. Nếu không hắn sao lại chết ở Thu Diệp thành, chỉ là một trong bốn truyền thuyết thôi?

Dương Gia phế đi Ca Thư Ứng Long?

Trầm Côn hứng thú:

- Ngươi nói cho ta nghe đi!

- Được, nhìn chỗ ngân lượng này, ta sẽ kể cho huynh đài nghe một chút!
Vỗ thỏi bạc, hắn kết thúc câu chuyện...

Mà Trầm Côn chán đến chết, ngáp một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

Thành thật mà nói, chuyện Dương gia máu nhuộm U Vân rất thảm thiết, một mạng đổi mười mạng, tràn ngập nhiệt huyết thủ hộ một quốc gia ngàn vạn dân chúng. Cũng khó trách bọn hắn có uy vọng cực cao, nhưng là... Uy vọng cực cao thì sao? Nhớ năm đó Dương Cửu cùng Phật Tháp đánh một trận, Trầm Côn cũng không có ấn tượng quá tốt đối với bọn họ.

Nghe chuyện xưa mà thôi, nghe qua cũng không tính... Nghĩ như vậy, Trầm Côn bước chậm trên bình nguyên, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Dương gia quân.

Chỉ lát sau, hắn đi đến bên cạnh một cái sông lớn màu đỏ, ngồi chồm hỗm xuống tìm nước uống. Đột nhiên hắn phát hiện trong nước sông có rất nhiều hài cốt lâu năm... Gần như cùng lúc, hắn thấy ảnh phản chiếu của tên nhỏ con mới kể chuyện cổ tích sau lưng hắn.

- Đây chính là sông Hồng Thủy, nơi tám vạn Dương gia quân tử trận! Tên nhỏ con đứng ở bên cạnh Trầm Côn, buồn bã nói: - Trời ghét trung lương, sau trận chiến ấy, Tống Nguyệt đế quốc tuy không thua nhưng thực chất là bại hoàn toàn, chủ động đem thổ địa chung quanh đây trao cho Vân Mông Đế Quốc. Thế nên, Dương gia muốn nhặt xác cho con em mình cũng làm không được. Ai! Tám vạn trung liệt, đều chôn xương ở con sông này!

- Đây là hài cốt của Dương gia quân?

Trầm Côn hoảng sợ chỉ vào hài cốt trong nước sông, vừa quay đầu nhìn thoáng qua tên nhỏ con.

- Lão huynh, ngươi đi theo ta làm cái gì? Vì sao lại kể chuyện này cho ta?

- Không, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu...

Tên nhỏ con cúi đầu.

- Dương gia, ngươi tôn trọng họ cũng tốt, hận họ cũng được, nhưng đừng coi thường sự bền bỉ của bọn họ... Người của Dương gia vĩnh viễn đánh không phục, giết không hết. Ngươi không nên trở thành địch nhân của bọn họ, cũng không cần đi tham gia cái ước hẹn Phù Vân đó!

Trầm Côn ánh mắt híp lại, không nên trở thành địch nhân của Dương gia. Lời này là lời của một nghệ nhân kể chuyện cổ tích sao?

- Lão huynh là vị cao nhân nào?

Trầm Côn cười híp mắt hỏi.