Vũ Toái Hư Không

Chương 365 : Tấm Bia Lớn ở Dương Môn

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


Tuy bị Yến Nan Quy nói toạc ra thân phận mình, nhưng Nguyên Quân vẫn rất bình tĩnh

Nàng đưa tay xuống, thanh Ỷ Thiên Kiếm danh chấn thiên hạ xuất hiện trên tay, Nguyên Quân cười nói:

- Thân phận của ta đã bị ngươi biết rồi. Ngươi còn chờ cái gì nữa, thi hành mệnh lênh đi!

- Vì sao ta phải chấp hành mệnh lệnh của Hán Bang?

Đột nhiên, Yến Nan Quy bỏ Phương Thiên Họa Kích xuống, hắn ngồi xuống, giống như làm xiếc biến ra một bàn trà chuẩn bị sẵn:

- Nguyên Quân tiểu thư, nàng không trung thành với Đại long đầu, Yến Nan Quy ta sao lại có thể trung thành, tận tâm với hắn được… Nàng có hứng thứ làm một giao dịch không? Nàng chỉ cần trợ giúp ta một việc thôi, ta có thể giúp nàng lừa gạt giấu diếm Đại long đầu.

- Ngươi muốn cái gì?

Nguyên Quân giọng điệu lạnh lùng.

- Thiên Trai Chi Nhật, Phù Vân Chi Thai!

Yến Nan Quy mỉm cười nói:

- Ước hội Thiên Trai Chi Nhật gần tới rồi, ta đã chuẩn bị xong thi thể Hoàng Kim Thần Tộc, sắp đi phó ước rồi. Nguyên Quân tiểu thư, ta chỉ muốn nàng đứng về phía ta trong Thiên Trai Chi Nhật này.

- Ngươi biết ước hội này?

Nguyên Quân kinh ngạc hỏi.

- Uớc hội quyết định lịch sử Cửu Châu, ta như thế nào lại không biết?

Yến Nan Quy cung kính giơ chén trà lên, trầm giọng nói:

- Nguyên Quân tiểu thư, Thiên Trai Chi Nhật, khiến Cửu Châu thay đổi lớn lao, ảnh hưởng đến giang sơn đại cục. Ta không dám chắc lúc đó mình có thể bảo hộ được mấy ngàn vạn con dân Đại Yến hay không. Thỉnh tiểu thư giúp ta một tay, con dân Đại Yến vô cùng cảm kích!

Nguyên Quân kinh ngạc đánh giá lại Yến Nan Quy

Nàng thật sự cảm thấy hơi hồ đồ.

Theo những thông tin tình báo nàng nắm giữ liên quan đến Yến Nan Quy, hắn là một người có đầy dã tâm, nhưng mà dã tâm này... Thế mà hắn lại vì chân tình đối với con dân Yến quốc mà đến cầu khẩn mình?

Yến Hoàng - Yến Nan Quy, đến tột cùng là người như thế nào?

Nguyên Quân hừ một tiếng:

- Mặc kệ ngươi là thật tâm hay giả ý. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì ở Thiên Trai Chi Nhật?

- Ta chỉ cần một việc!

Yến Nan Quy gằn từng chữ một, cực kỳ nghiêm túc:

- Đến Thiên Trai ngày, tiểu thư dùng sức ảnh hưởng của nàng ở Dương gia để cho Trầm Trọng đi Phù Vân Chi Thai

- Làm cho Trầm Trọng đi Phù Vân Chi Thai?

Nguyên Quân nhíu mày:

- Lão thái quân đã hạ lệnh, Dương Vô Tuyệt đại biểu Dương gia trong Thiên Trai Chi Nhật ...
- Dương gia đâu?

Trầm Côn đứng ở trên bình nguyên nhìn quanh, cảm thấy cổ quái sờ sờ cằm, hắn đã nghe qua tin tức Dương gia xuất binh, tại sao lại không thấy quân kỳ của Dương gia?

Nhìn lại lần nữa, bốn bề đều là quân đội vây kín, trên đại bình nguyên chỉ còn lại mấy trạm dịch ít ỏi, giống như mấy chiếc thuyền nhỏ trong mưa to bão lớn, có thể bị sóng lớn nhấn chìm bất cứ lúc nào.

Trong đó có một cái trạm dịch rất đặc biệt, sau lưng không có quân kỳ đại biểu cho một thế lực nào cả, mà lại là một tấm bia to hơn mười thước.

Trên tấm bia lớn ấy có viết một hàng chữ to rồng bay phượng múa... Vì lòng kính trọng với Dương Gia, chừng nào Ca Thư ta còn sống, tuyệt không vượt qua tấm bia này, đặt chân lên lãnh thổ Tống Nguyệt Quốc.

Trầm Côn cười cười, đi vào một tiểu trạm dịch tầm thường này.

Hơn chục thương khách đi đường đang ngồi vây quanh bếp lò, bọn họ đều là những người không may mắn bị chiến tranh liên lụy, đang muốn buôn hàng hóa qua U Vân Châu, lại gặp các quốc gia giao tranh, đành dừng chân tá túc tại trạm dịch nho nhỏ này.

- Tiểu nhị, cho bầu rượu.

Trầm Côn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, lớn tiếng hô.

- Hừm!

Mấy thương khách lạp tức bất mãn mà nghiêng đầu lại, trừng mắt liếc Trầm Côn.

- Nơi này đã bị các quốc gia chiếm đóng, đào đâu ra rượu? Muốn ăn uống thì tự lo đi, đừng làm phiền tiên sinh kể chuyện.

Trầm Côn sửng sốt, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên cái bàn gần tấm bia to, có một tên nhỏ con đầu tóc bù xù, lôi thôi giống như vài năm chưa tắm rửa, đứng trên bàn vẽ loạn lên đang nói cái gì đó.

"Chào huynh đài!" Thấy Trầm Côn nhìn hắn, tên nhỏ con nói: "U Vân Châu đại loạn, ta cũng bị vây ở nơi này... Huynh đài có hứng thú thì bỏ ra mấy đồng tiền, ta kể cho huynh nghe vài chuyện."

Thì ra là nghệ sĩ kể chuyện.

Trầm Côn coi như không ném ra một thỏi bạc khoảng bảy tám lượng.

- Ây da, đa tạ huynh đài nhiều!

Ánh mắt tên nhỏ con lập tức sáng lên, từ trên bàn nhảy xuống

- Nếu huynh đài đã hào phóng như vậy, ta cũng sẽ không làm huynh đài thất vọng.

Nói xong, mặc kệ những thương khách khác bất mãn, vỗ ngực nói:

- Huynh đài vừa mới đến, không có nghe qua nửa đoạn trước, ta sẽ không kể nữa mà sẽ kể một chuyện xưa khác.

- Rồi, rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Tâm tư của Trầm Côn đều đặt vào tấm bia của Dương gia, căn bản không để ý đến hắn nói cái gì

Nhưng chỉ một giây sau, đã thấy tên nhỏ con ngồi đối diện với hắn, vỗ bàn nói:

- Nơi này chính là tấm bia to ngàn năm của Dương gia, ta sẽ kể cho huynh đài nghe một chút chuyện... Ca Thư Ứng Long tấn công Tống Nguyệt, tấm bia to Dương Môn, máu nhuộm U Vân.