Vũ Toái Hư Không

Chương 37 : Chuyện cũ về lão hòa thượng

Ngày đăng: 23:53 19/04/20


Hắc hắc, bần tăng chính là đang giả ngu đó.

Linh phù Liên Tỏa mới vừa rồi phá hủy nguyên con phố Bách Bảo Trai, nếu bây giờ thừa nhận linh phù này là do bần tăng chế tạo, Bách Bảo Trai còn không nổi điên đem bần tăng chia làm tám mảnh nữa thì thôi luôn rồi?

Đúng thế, tuyệt đối không thể thừa nhận! Bất quá, linh phù không phải bần tăng chế tạo, vậy bảo ai chế tạo đây?

Trầm Côn chớp mắt, lập tức có chủ ý......

- Lão chưởng quỹ, ngươi cứ thong thả, chậm rãi một chút, ta thật sự không hiểu ý tứ của ngươi a!

Trầm Côn vẻ mặt mờ mịt bắt đầu chém gió......

- Ngươi thật sự không biết?

Lão chưởng quỹ rõ ràng không tin:

- Đại thiếu gia của ta, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, mới vừa nãy ngươi lưu lại một tấm linh phù ở chỗ ta ký bán, ngoại hương nhân kia chính là cầm linh phù của ngươi, phá hủy đường phố của Bách Bảo Trai đó!( Biên : ký bán là gửi bán)

- Linh phù của ta thật sự có loại uy lực này ư?

Trầm Côn há hốc miệng, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hồn nhiên vô tội, sau đó hắn vỗ mạnh cái trán.

- Ai da da, ta hiểu rồi, giữa chúng ta có chút hiểu lầm!

Trầm Côn làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:

- Lão chưởng quỹ, nếu nói quan hệ giữa ta cùng linh phù này, kỳ thật là...... ài, ngươi có thời gian không? Ta nói từ đầu với ngươi!

- Nói đi!

Lão chưởng quỹ gật đầu.

Trầm Côn thở dài:

- Để ta kể câu chuyện giữa ta cùng tấm linh phù này, đó là vào khoảng năm ngày trước...

Vào buổi tối năm ngày trước, ta ở Phù Đồ Tháp bị nhị thiếu gia sỉ nhục...... chuyện Phù Đồ Tháp ngươi biết chứ? Àh, ngươi hẳn có xem vũ kịch ngày hôm qua, nên cũng biết...... Ài, sau khi bị nhị thiếu gia sỉ nhục, ta đây tâm tàn ý lạnh, định mang theo năm trăm lượng bạc tư tàng mấy năm này rời khỏi Trầm gia, muốn tìm một địa phương không người ẩn cư. Thế nhưng lúc ta đi tới cửa thành, thì gặp phải một lão hòa thượng hóa duyên!

Hình dung lại một chút bộ dáng mình hóa trang, Trầm Côn tiếp tục nói:
- Ngươi hẳn cũng biết tình cảnh của ta tại Trầm gia, về chuyện linh phù......

- Ngươi yên tâm, Trầm gia tuyệt đối sẽ không biết ngươi có sư phụ mới, càng sẽ không biết được giao dịch linh phù giữa chúng ta!

Lão chưởng quỹ toát ra thần sắc kiêu ngạo:

- Ta lấy danh dự Bách Bảo Trai cam đoan, cũng là hoàng thất Đại Triệu cam đoan!

- Được, vậy ta cũng không nói gì nhiều nữa, thành giao!

Trầm Côn mừng đến nỗi nhảy dựng lên.

Bên ngoài có người đem khế ước mua bán tới, Trầm Côn suy nghĩ chút, cười hì hì nói:

- Lão huynh, ngài khoan đã, để ta đi tìm sư phụ truyền lời!

- Không vội, không vội!

Lão chưởng quỹ lại bảo người ta đưa tới một cái bọc nhỏ:

- Giao dịch của chúng ta còn chưa có xong! Đại thiếu gia, ngươi không phải vẫn còn một tấm linh phù sao? Tấm linh phù đó chúng ta lấy, đây là tiền hàng, ngươi kiểm tra xem?

- Yên tâm đi, lão huynh, ta tin danh dự của Bách Bảo Trai!

Trầm Côn cười hì hì không mở bao ra, nhưng mà ánh mắt của lão chưởng quỹ lại mang theo ám chỉ khác, mỉm cười nói:

- Hay là xem thử một chút đi, giá cả có chút thay đổi, trong lòng Đại thiếu gia cũng hiểu chứ?

Trong bao còn có bảo bối khác sao?

Trầm Côn nhanh chóng mở bao ra nhìn......

Ngất!

Phát tài! Phát tài rồi! Bần tăng lần này buôn bán lời to!