Vũ Toái Hư Không

Chương 38 : Khóa học đầu tiên của Vương Kiêu (1)

Ngày đăng: 23:53 19/04/20


Ở trong bao đặt một tờ giấy khế ước, có tấm khế ước này, thì có thể vào trong kho hàng của Bách Bảo Trai lấy ra hai mươi chậu Mặc Thủy cấp Bạch Nguyên, đây là giá cả ứng với linh phù được mua.



Đã vậy bên dưới khế ước, còn tặng kèm thêm ngân phiếu một vạn lượng, cùng với tấm danh thiếp màu vàng.



- Lão huynh, danh thiếp này là?



Trầm Côn cất ngân phiếu vô, cầm lấy danh thiếp hỏi, đầu óc buôn bán trời sinh nói cho hắn biết, danh thiếp này so với một vạn lượng bạc kia còn đáng giá hơn!



- Đây là danh thiếp của chủ nhân nhà ta.



Lão chưởng quỹ cười nói:



- Đại thiếu gia, ta không tính là đại nhân vật gì, thứ có thể giao thiệp thương lượng với ngươi thì cũng chỉ có bấy nhiêu, ngài nếu có chuyện gì trọng yếu, thì cầm tấm danh thiếp này, đến bất cứ cửa hàng nào của Bách Bảo Trai, cầu kiến chủ nhân ta...... Danh thiếp xuất hiện, chủ nhân của ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi một yêu cầu quá đáng!



- Chủ nhân nhà người là?



Trống ngực Trầm Côn đập nhanh hơn.



- Gia chủ họ Triệu, Triệu Vô Cực!



Vừa nói, lão chưởng quỹ vừa cười thần bí:



- Trong vương triều Đại Triệu, người nắm giữ danh thiếp của gia chủ không tới một trăm, mỗi một người, tuyệt đối đều là khách quý của Bách Bảo Trai!



- Ái chà, lễ vật này của lão huynh cũng quá to lớn, vạn nhất sư phụ của ta không đồng ý giao dịch thì sao đây?



Trầm Côn cười toe toét.



- Đại thiếu gia cứ việc chuyển cáo cho sư phụ ngài, cho dù lão nhân gia không đồng ý giao dịch, thì ngân phiếu cùng danh thiếp, chúng ta cũng tuyệt không thu hồi, ha ha, coi như là kết giao bằng hữu vậy!



Kết giao bằng hữu, là đưa ra một vạn lượng bạc trắng, còn có một tấm danh thiếp có thể yêu cầu Bách Bảo Trai trả lại nhân tình!?



Quả nhiên là có phong phạm hoàng thất!



Được rồi!



Ngươi bảo bần tăng giờ cũng xem như là người có tiền, vậy một vạn lượng bạc này xài thế nào đây?



Là mua hai tòa biệt thự, một tòa để chơi, một tòa đi mở Thiếu Lâm Tự, hay là mở hai tòa Thiếu Lâm Tự, một tòa để chơi, một tòa làm Thiếu Lâm Tự đây?



Thôi rồi, lại lan man nữa!



Trầm Côn lưu lại tấm linh phù cuối cùng, sau đó rời khỏi Bách Bảo Trai.



- Đại thiếu gia, ngươi không sao chứ?



Mới vừa chui ra khỏi đống đổ nát, thì A Phúc từ trong một gian tạp hóa nhỏ chạy tới:



- Vừa rồi nguy hiểm chết đi được, ta còn đang chuẩn bị gọi người đến cứu ngươi đây!



- An tâm, an tâm đi!
Ánh mắt Trầm Côn mê mang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



- Khặc khặc!



Nghe xong đáp án của Trầm Côn, Vương Kiêu đột nhiên cười một trận quái dị.



- Bộ ta nói sai sao?



- Sai lớn, không những thế còn là đặc biệt sai!



Vương Kiêu lạnh lùng trào phúng nói:



- Chỉ bằng vào trình độ này của ngươi, còn dám bảo lực quan sát của mình tốt? Trầm Côn, ngươi có tin không, nếu như nha đầu nọ là địch nhân của ngươi, thì ngươi đã chết mất một trăm lần rồi...... Thân là vũ giả, ngươi phải giỏi về việc quan sát hết thảy mọi việc xung quanh, chỉ có như vậy, thì ngươi mới có thể bất bại được!



Trầm Côn le lưỡi:



- Vậy ta phải quan sát như thế nào?



- Vẫn nói về nha đầu nọ, ta trước hết nói cho ngươi một ít phương pháp quan sát cơ bản......



Vương Kiêu ngữ khí bình thản, nhưng nội dung nói ra lại có thể dọa chết người!



- Quan sát một đối thủ, bước đầu tiên, là phải nhìn quần áo của hắn!



Vương Kiêu dẫn dắt cho Trầm Côn chậm rãi nhớ hết:



- Ngươi suy nghĩ lại xem, nha đầu nọ mặc là cái gì? Có phải là một kiện áo giáp rách nát không? Vậy ngươi có lưu ý không, trên áo giáp của nàng có tổng cộng bao nhiêu vết thương, mỗi một vết thương là do nguyên nhân gì hình thành?



Trầm Côn toát mồ hôi, hắn đúng là không để ý đến điểm này.



- Nhìn không ra sao?



Vương Kiêu cười lạnh:



- ta nói cho ngươi biết, trên người nha đầu nọ tổng cộng có hai mươi bảy vết thương, hai mươi sáu chỗ là do hỏa, còn một chỗ thì ta nhìn cũng không ra, mà trong đó, lại có hai ba vết thương, tập trung ở vị trí sát đằng sau vai trái...... Ngươi biết nó có ý nghĩa gì không?



- Đại đa số vết thương đều tập trung ở đằng sau vai trái......



Trầm Côn linh quang chợt lóe:



- Võ công của nha đầu kia có khuyết điểm, đằng sau vai trái, chính là nơi tử huyệt của nàng.



- Không sai! Đây chính là lực quan sát mà ta nói! Chỉ cần ngươi quan sát đến trình độ cao, liếc mắt một cái, là có thể nhìn ra tử huyệt của đối thủ!



Thiên nột!



Trầm Côn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân giãn nở.



Trước kia xem qua không ít tiểu thuyết võ hiệp, cũng có nói cái gì mà, cao thủ liếc mắt một cái là có thể lập tức nhìn ra sơ hở của đối thủ, nhưng mà chưa từng có ai nói rõ là thấy như thế nào...... Hôm nay cuối cùng Vương Kiêu cũng giúp bần tăng hiểu rõ!