Vũ Toái Hư Không

Chương 394 : Trung hồn ở đâu? (1)

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


- Hả?

Công Tôn Y mở to mắt.

- Công Tôn tiểu thư, Yến Nan Quy ta sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa cưới vợ, Đại Yến hoàng triều cũng chưa có hoàng tử. Nàng có hứng thú làm hoàng hậu của ta không, chúng ta cùng nhau tranh đoạt thiên hạ?

Yến Nan Quy cười nói:

- Chỉ cần chúng ta thành thân, ta có thể giúp các ngươi đi Nhân Gian Giới. Nàng nghĩ xem, chi quân đội này tại thượng giới chỉ có thể coi là tàn binh bại tướng, nhưng ở nhân gian giới, đã là lực lượng đủ sức quét ngang Cửu Châu... Thành thật mà nói, gần đây Quang Minh Hoàng điều tới nhiều mãnh tướng Tây Thục, quấy nhiễu ta rất nhiều. Ta cần lực lượng của tiểu thư giúp ta thủ hộ Đại Yến vương triều!

Đây là sự trao đổi trắng trợn rồi!

Nói xong Yến Nan Quy lại thở dài, xoa trán nói:

- Ai, vì dân chúng Đại Yến, ta đây đành bán thân, ngay cả mỹ nam kế cũng dùng đến rồi...

Công Tôn Y cười!

Thấy nàng cười, Yến Nan Quy cũng cười!

Đột nhiên ngay lúc đó, Yến Nan Quy vung trường kích lên, chém bay đầu hai Hoàng Kim trưởng lão bên cạnh, Công Tôn Y cũng tung chưởng, đem một trưởng lão khác hóa thành hư vô!

- Tốt lắm, hiện tại ta đã hoàn toàn khống chế chi quân đội này!

Công Tôn Y mỉm cười, Yến Nan Quy nói:

- Đường đi nhân gian, ta cũng sớm chuẩn bị xong cho nàng rồi, hoàng hậu của ta!

Bóng lưng hai người dắt tay đi xa, đi theo sau lưng là một đám Hoàng Kim Thần tộc vẫn còn kinh hồn tán đảm, nghe tiếng cười cợt của bọn hắn.

- Lập gia đình? Ai, không ngờ Công Tôn Y ta cũng có ngày xuất giá. Yến Nan Quy, thật ra thì ta rất chán loại chồng như ngươi, quá giả dối, quá tàn nhẫn, làm ta thấy rất ghê tởm!

- Công Tôn tiểu thư, thật ra thì ta cũng thấy ngươi rất không vừa mắt, ta thích loại phụ nữ như chim nhỏ nép vào người cơ.

- Nhưng mà có biện pháp gì đâu? Chúng ta đều muốn làm người thắng sau cùng, không phải sao?

- Ân, chúng ta nhất định là người thắng sau cùng, cho dù chúng ta làm không được thì hai mươi năm sau, ta Yến Nan Quy Hoằng Vũ Thiên, ngươi Công Tôn Y Thiên môn võ đạo, con của chúng ta sẽ là một quái vật kinh khủng bực nào... Chuyện mà chúng ta thế hệ này làm không được, đời sau sẽ thay chúng ta làm được, khiến chúng ta an lòng nhắm mắt!

Trong lúc bọn hắn đang đàm tiếu thì tại nhân gian Đại Yến hoàng triều.

Huyền Dận mang binh đánh lén một vị trí quân sự trọng yếu của Hoàng Kim Huyết tộc, thành phá xong lại không thừa thắng xông lên, mà đưa cho Hoàng Kim Huyết tộc Ba Sơn Vũ một phong mật hàm.

Nhận được mật hàm, Ba Sơn Vũ trầm mặc một lúc rất lâu, sau đó suất lĩnh mấy Hoàng Kim cao thủ còn sống đi tới Đại Yến hoàng triều Đô thành, ở hoàng cung dưới đất kiến tạo một tòa thế tục chi môn để triệu hoán Hoàng Kim Thần tộc.

Máu tươi hiến tế...

Công Tôn Y mang theo tàn binh bại tướng của nàng, từng tên một đi từ cửa lớn đầy máu tươi ra.

- Hoan nghênh tới nhân gian, chư vị thượng thần!

Ba Sơn Vũ quỳ xuống đất nghênh đón, sau lưng của hắn, mấy tướng lãnh trọng yếu nhất Đại Yến hoàng triều ầm ầm quỳ nói:
- Quên đi!

Trầm Côn ném ra một tấm lệnh bài, bảo Triệu Vô Cực đeo trên cổ.

- Đến nhân gian, đi tìm Quang Minh Hoàng, chỉ cần các ngươi nguyện ý trở thành nước phụ thuộc hắn, Quang Minh Hoàng sẽ cho các ngươi một khối thổ địa để gầy dựng lại Đại Triệu!

- Đa tạ, đa tạ!

Triệu Vô Cực liên tục không ngừng nói tạ ơn.

Cuối cùng kiểm kê, hầu hết người Triệu đều leo lên lưng Lý Mục, nhưng vẫn là có sáu bảy trăm người lưu lại... Những người này, cũng là những cụ già mới vừa rồi tiên phong đánh Công Tôn Y, bị phi hành yêu thú đả thương, nên giờ không chịu nổi tốc độ phi hành cao cùng áp lực dữ dội của nó.

Trầm Côn làm người tốt đến cùng, dứt khoát lưu lại bảo vệ những người bị thương, đồng thời nói Triệu Vô Cực, thu xếp xong sau phải đi tìm Mặc Ly. Để Mặc Ly tái tạo một ngọn thông thiên tháp tới đón những người này.

Triệu Vô Cực nhất nhất đáp ứng, nửa khắc đồng hồ sau, Lý Mục mang theo hầu hết đám người cất cánh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trầm Côn lưu lại một mặt chiếu cố người bị thương, một mặt đợi Dương Vô Tuyệt đến...

Canh giờ thứ hai sau khi Công Tôn Y toàn quân bị diệt, Dương Vô Tuyệt rốt cục khoan thai chậm rãi đi tới.

Vẻ mặt hắn phong trần mệt mỏi, trên thiết thủ màu đen còn dính đầy máu tươi, vừa thấy ngồi ở cửa thành là Trầm Côn, hắn kinh ngạc nói:

- Là ngươi? Triệu Vô Cực đâu?

- Chạy rồi!

Trầm Côn chỉ chỉ dưới đất, cười tủm tỉm nói:

- Lão huynh, sao giờ ngươi mới đến, ngươi không biết đâu, mới xảy ra nhiều chuyện lớn đó...

Hắn kể lại chuyện vừa xảy ra, cuối cùng hơi hả hê nói:

- Hoàng Kim Thần tộc, Công Tôn Hư làm người tốt, Công Tôn Y chỉ còn tàn binh bại tướng, đường đi Thiên Môn, cũng không còn chướng ngại nữa rồi?

Dương Vô Tuyệt rất áy này nhìn thoáng qua Trầm Côn...

- Lão huynh, ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta làm gì?

Trầm Côn gãi gãi cái đầu trọc lóc.

- Ta đến muộn rồi.

Dương Vô Tuyệt áy náy nói:

- Nếu như ta sớm tới một chút, sẽ không để cho Lý Mục bay đi nhân gian... Giờ phút này, Lý Mục chắc đã bị giết rồi!?