Vũ Toái Hư Không

Chương 84 : Dù sao cũng không phải là bần tăng hoang phí

Ngày đăng: 23:53 19/04/20


- Hả?

Trầm Côn thầm kêu một tiếng, đúng là số *** chó, lập tức hắn hỏi ngược:

- Giá cả thế nào?

- Giá khởi điểm là hai vạn năm ngàn lượng, mỗi lần tăng giá ít nhất là một ngàn lượng... Lấy kinh nghiệm của tôi, sau khi xong thủ tục mua bán, hẳn là vào khoảng bốn vạn năm ngàn lượng!

Lão chưởng quầy nhanh chóng phân tích giá cả, rồi lập tức cười nói:

- Tước gia yên tâm, tuy rằng chúng tôi thay người ta đấu giá, lần này không thể miễn phí cho ngài, nhưng tôi sẽ "chăm sóc" đấu giá sư, chỉ cần ngài ra giá...

Mặc dù không có nói tiếp, nhưng ý tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần Trầm Côn muốn mua, bọn hắn liền toàn lực chèn ép giá cả, xem như bán đi một cái nhân tình. Trầm Côn cười ha hả, tiếp nhận ý tốt của lão chưởng quầy, tuy rằng hắn hiện tại không thiếu tiền, nhưng có thể tiết kiệm một chút cũng tốt thôi.

Phòng đấu giá Bách Bảo Trai tọa lạc tại chỗ sâu nhất trên phố, là một tòa lầu các ba tầng, buổi đấu giá hôm nay diễn ra ngay tại tầng thứ nhất - một tòa đại sảnh có thể chứa năm sáu chục người. Đi vào đại sảnh, Trầm Côn được an bài ở tại hàng khách quý hạng nhất, cười hì hì quan sát buổi đấu giá của dị giới... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngồi ở bên cạnh Trầm Côn là một thiếu niên tóc tím, hắn vừa nhìn cách ăn mặc của Trầm Côn nhất thời liền chau mày. Cũng cần phải nói rõ Trầm Côn vốn xuất thân là hòa thượng, cho nên cử chỉ, khí chất của hắn đều có chút bóng dáng của đệ tử nhà Phật. Trầm Côn mặc một cái áo ngắn màu đen, khoác một cái áo cà sa đỏ thẫm, đầu bóng lưỡng, hơn nữa hắn lại trông như lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn giống như là hòa thượng nghèo đi khất thực.

Cùng ngồi với một hòa thượng nghèo không phải là vũ nhục thân phận bản thiếu gia sao? Thiếu niên tóc tím hừ một tiếng, bốn người trung niên có dung mạo xuất chúng bên cạnh hắn, lập tức cúi đầu.

-Thiếu tông chủ, ngài có gì phân phó?

- Bảo tên hòa thượng kia tránh xa ta một chút!

Thiếu niên Tóc tím thanh âm non nớt, ngữ khí hung hăng càn quấy, hiển nhiên là không có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, chính là một ông trời con quen ngang ngược ở nhà rồi!

Nghe thiếu niên tóc tím nói, một người trung niên thấp giọng nói:

-Thiếu tông chủ, nơi này không phải Lăng Vân cung, chúng ta không có lý do đuổi khách nhà người ta đi!

Sau đó còn hạ thấp thanh âm hơn:

- Hơn nữa Bách Bảo Trai là địa điểm trọng yếu trong hệ thống tình báo của hoàng thất Đại Triệu, có thể ngồi chố khu khách quý thì khẳng định hòa thượng kia cũng có bối cảnh, chúng ta đi ra ngoài hành sự, không nên tùy tiện đắc tội với người khác.

- Bối cảnh gì chứ? Ta nhổ vào, Triệu quốc tự xưng vương triều, bất quá là tiểu quốc ở biên thuỳ, cho dù là ta bảo hoàng đế của bọn họ nhường chỗ ngồi, hắn dám nói một chữ không sao?

Thiếu niên Tóc tím tự phụ mắng, lấy thân phận của hắn, thật sự có thể coi cả đại Triệu vương triều như lão nhà quê, nhưng người Triệu có chỗ tốt, đoàn kết, đánh nhau không cần mạng, cho nên vừa nghe tiểu tử tóc tím này nói năng lỗ mãng, mấy huynh đệ lớn gan lập tức vây lại.

- Thế nào? Tiểu huynh đệ xem thường người Triệu chúng ta?
-Bốn mươi vạn!

Dù sao không phải bần tăng chi, tùy tiện nói đi!

- Có ý tứ!

Thiếu niên tóc tím cười ha ha, đứng lên vỗ cái bàn một cái.

- Vốn dĩ thiếu gia ta cũng lười tính toán, nào tám mươi vạn lượng!

Trầm Côn không chút hoang mang, mắt nhắm híp chỉ còn thấy nửa con mắt, chậm rãi nói:

- Một trăm sáu mươi vạn lượng!

Con số đưa ra vẫn là cao gấp đôi so với thiếu niên tóc tím!

- Trầm tước gia, lưu tình, hạ khẩu lưu tình a!

Lão chưởng quầy hận không thể tát một cái vào miệng mình. Ông trời,đời ta xong rồi, lại tùy tiện đồng ý, Trầm Côn kia cũng quá độc ác, lấy tiền của người khác tiêu thì không coi đó là tiền a!

Ở một góc khác, sắc mặt người trung niên cũng thay đổi, thấp giọng nói:

-Thiếu tông chủ, ngài có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy!

- Cần ngươi lắm miệng sao?

Thiếu niên tóc tím nhìn chằm chằm Trầm Côn.

- Ta ra giá ba trăm hai mươi vạn lượng, cao gấp đôi ngươi! Hòa thượng nghèo, ngươi dám theo sao?

Rồi hắn cười nhạo nói:

- Ta cũng trước, trước tiên ngươi nên nghĩ rõ ràng, ngươi có thể xuất ra số tiền này hay không? Ngươi nếu lại kêu giá, lại lấy không ra bạc, là phải rơi đầu!