Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 13 : Ngọc dịch

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Không biết vì sao Thiên Tôn đại nhân bỗng dưng tức giận



Nghe nói hấp thu tinh hoa nhật nguyệt có thể làm cho các vị tiên nhân biến về như cũ, Ngọc Đế liền đem các bảo vật có thể thu thập tinh hoa nhật nguyệt gom vào chuyển tới Ngọc Thanh Cung. Có điều trong Thiên Cung tàng phẩm kiểu này cũng không có nhiều, vơ vét nửa ngày, cũng chỉ tìm được một viên Thái Dương Tinh Thạch, thêm cái hũ ngọc.



Thái Dương Tinh Thạch, chính là viên tinh hạch của mặt trời lưu lại do bị Hậu Nghệ bắn rơi ở thời kỳ thượng cổ, bên trong chứa đựng toàn bộ tinh hoa của mặt trời, tuy nhiên chỉ có thể dựa vào sức mạch bên ngoài thúc ép ra, đã thế còn phi thường chậm chạp. Mà cái hũ ngọc kia, tên là Thiên Quân (ngàn cân), có thể cân bằng linh khí, lưu giữ tinh hoa nhật nguyệt vào trong đó.



“Thiên Cung to như thế, chỉ có mấy thứ này thôi sao?” Bạch Trạch tỏ vẻ không thể tin được.



“Trẫm cũng không dựa vào mấy thứ này để tu luyện, nhận được cung phụng, liền tiện tay thưởng cho người ta.” Ngọc Đế có chút chột dạ gãi đầu, liếc mắt nhìn chén Yêu Nguyệt được Bạch Trạch dùng sợi dây đỏ buộc vào bên hông, trước đây bảo vật đều bị tùy tiện tống đi như thế, thời điểm hiện tại muốn dùng nhưng chẳng còn lại được mấy cái.



Bạch Trạch chậm rì rì đem tinh thạch cùng hũ rượu cất đi, có bảo vật là tốt rồi, ít còn hơn không.



Việc hiện tại cần làm, chính là đem nhật tinh (tinh hoa mặt trời) bên trong Thái Dương Tinh Thạch bức ra, lưu giữ lại bên trong Thiên Quân, sau đó để đám con nít hấp thu. Thế nhưng nhật tinh vô ảnh vô hình, thúc ép ra rồi, làm sao để bỏ vào trong hũ ngọc?



“Đem nhật tinh dung hợp vào bên trong tiên đan không phải là được rồi sao.” Lão Quân bĩu môi.



“Ngươi hiện tại luyện được đan sao?” Bạch Trạch liếc ông, nếu như Lão Quân biết luyện đan, y cũng chẳng cần phải phiền muộn nữa, nhét cho mỗi người một viên là xong việc.



Lão Quân: “Đương nhiên biết!”



“Răng rắc răng rắc.” Nguyệt Lão ngồi một bên nghiêm túc nhai kẹo ngọt mới vừa ra lò của Lão Quân.



Bạch Trạch: “…”



“Đem nhật tinh dung hợp vào bên trong sủi cảo.” Vương Mẫu ôm một bát sủi cảo măng xanh, xì xụp xì xụp ăn ngon lành.



“Sủi cảo…” Bạch Trạch nhìn cái hũ ngọc trong tay một chút, mấy bé con này hiện tại cần bổ sung thể lực, phải dựa vào đồ ăn, điều này cho thấy rằng thức ăn so với tĩnh tọa càng dễ dàng khiến thân thể của bọn nhỏ hấp thu hơn. Như vậy, đem tinh hoa nhật nguyệt hòa tan vào trong đồ ăn, cũng là một biện pháp hay.



Thế là, Bạch Trạch bắt đầu cố hết sức đem nhật tinh và các loại đồ ăn dung hợp. Đầu tiên là đem Thái Dương Tinh Thạch bỏ vào đáy hũ ngọc, sau khi luộc xong sủi cảo, mì sợi, cơm tẻ, hoa quả linh tinh thì bỏ vào, chờ đến khi cảm thấy đủ rồi thì lại lấy ra.



Kết quả, nhật tinh ở trong hũ ngọc không bị tiêu tan, nhưng dung hòa vào trong đồ ăn cũng rất ít. Mấy bé con đã ăn no đến mức nằm bò ra đất, nhật tinh thu được cũng chỉ có thể làm một ngón tay út lớn lên.


“Ngươi thế nào?” Vương Mẫu cũng không sợ, trừng mắt cãi nhau với hắn.



Phù Lê trầm mặc chốc lát: “… Bản tọa liền đi mách Ngọc Đế.”



Vương Mẫu mếu máo, thật sự không lên tiếng nữa.



Lão Quân cảm thấy rất mới mẻ, nha đầu điên này vậy mà cũng có điểm yếu? Ngay tức khắc cười hô hố, cảm thấy mình đã nắm được một chiêu mới để chế trụ Vương Mẫu.



Bọn nhỏ cãi nhau, nhưng Bạch Trạch cũng không chú ý tới, y đang chuyên tâm nghiên cứu Thái Dương Tinh Thạch. Đem Ngọc Dịch đổ vào trong Thiên Quân, linh khí ẩn chứa trong đó thật sự bị hũ ngọc khóa lại, không thể tiêu tán. Còn làm sao đem nhật tinh hòa vào thì…



“Tỏm.” Bạch Trạch trực tiếp ném viên đá vào trong hũ ngọc, đậy nắp lại.



“Như vậy có được không đó?” Nguyệt Lão tò mò đến gần xem.



“Cái này…” Bạch Trạch có chút chột dạ, y thực sự không biết làm sao để thúc đẩy nhật tinh, chỉ có thể ném nguyên cả cục vào, nhưng thân làm tiên sinh dạy trẻ nhỏ, y không thể lộ ra dáng vẻ vô trách nhiệm như thế, liền giả vờ thâm trầm hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy còn thiếu cái gì?”



Nguyệt Lão nhíu nhíu đôi lông mày nhỏ, từ trong tay áo móc ra một đoạn tơ hồng: “Nắp cần phải dùng dây đỏ quấn lại.”



Bạch Trạch: “… Ngươi nói có lý.”



—— Tiểu kịch trường:



Lão Quân: Ta còn chưa chơi đủ nha.



Phù Lê: Không cho các ngươi cưỡi Bạch Trạch.



Vương Mẫu: Dựa vào cái gì không cho chúng ta cưỡi?



Phù Lê: Vợ ta, chỉ mình ta có thể cưỡi.



Bạch Trạch:???