Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 14 : Trò chơi

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Bạch Trạch cảm thấy mất mặt vô cùng, nâng hai móng lên bụm mặt



Vậy là, hũ ngọc Thiên Quân bị quấn một vòng dây đỏ, nhìn tương đối vui mắt.



Đậy kín Thiên Quân ba ngày ba đêm, Bạch Trạch mỗi ngày đều bảo vệ nó, chỉ sợ bọn nhỏ làm hỏng, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng ôm. Trăng treo giữa trời, các bé cưng đều ngủ say như chết trên thảm ngọc, Bạch Trạch thì lại biến về nguyên hình nằm nhoài trong sân, hai chân trước còn ôm một hũ ngọc nho nhỏ.



Phù Lê kết thúc việc tĩnh tọa, chậm rãi đi tới bên người Bạch Trạch. Dưới ánh trăng, Nhân Duyên Tuyến trên cổ tay hai người càng rõ ràng. Từ trong chén Yêu Nguyệt tràn ra ánh trăng trong suốt óng ánh, bị hút vào trong cơ thể Bạch Trạch, thông qua dây tơ hồng, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong tay Phù Lê. Duỗi ngón tay như đoạn hành trắng ra, nhấc lên sợi dây Nhân Duyên Tuyến mềm mại, cánh tay ngắn nhỏ kia, dần dần kéo dài, biến thành một bàn tay thon dài trắng nõn, chậm rãi vuốt cái móng toàn lông của Bạch Trạch.



“A…” Bạch Trạch mở một mắt ra, trong cơn mông lung nhìn thấy Tiểu Tiểu Thiên Tôn đứng trước mặt, ngáp một cái, duỗi móng vuốt ra, đem Phù Lê cuốn vào trong lồng ngực, lè lưỡi liếm liếm mặt hắn.



“Này!” Phù Lê giãy giụa, thế nhưng khí lực của Bạch Trạch quá lớn, hắn căn bản không tránh thoát được, đành bị Bạch Trạch nửa mơ nửa tỉnh liếm láp khắp mặt. Nước miếng Bạch Trạch không có dính nhớp nháp, mà mang theo hơi nước ẩm ướt cùng tiên khí trong lành, nhưng dù có thế đi chăng nữa, hành động kiểu liếm cổ này vẫn khiến Phù Lê không chịu được, giơ tay nắm mao mao trên miệng Bạch Trạch: “Ngậm mồm!”



Bị quát to một tiếng như thế, nhưng Bạch Trạch vẫn không tỉnh lại hẳn, chỉ dán sát vào cổ Phù Lê, nhẹ nhàng ngửi một cái, dùng mũi to ươn ướt cọ cọ hắn, nhìn trông hơi ngốc.



“Ngươi sao vậy?” Phù Lê cảm thấy có gì đó không đúng, túm chặt Bạch Trạch lại hỏi, một luồng ánh sáng màu vàng dọc theo Nhân Duyên Tuyến tràn mãnh liệt vào kinh mạch, Phù Lê không nhịn được rên rỉ một tiếng, lập tức cắn răng nhịn xuống đau đớn khi bị tinh hoa rót vào người, khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Không lâu sau, thân thể nho nhỏ liền nhanh chóng phình ra, một trận kim quang lóe lên, biến thành hình dáng người trưởng thành.



Thiên Tôn mặc thanh bào thắt lưng gấm, tuấn mỹ vô song, diện mạo trẻ tuổi, quả thực đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt khỏi.



Bạch Trạch ợ hơi rượu, lại duỗi móng ra đem Phù Lê tóm tới, đè dưới thân, một trận bạch quang lóe lên, hóa thành hình người, nằm nhoài trên người Phù Lê, ngốc hề hề cười lên.



“Ngươi uống rượu?” Phù Lê nhìn Bạch Trạch đè trên người, giơ tay xoa xoa gò má y.



“Khà khà, Phù Lê, dung mạo ngươi thật là đẹp mắt.” Mặt Bạch Trạch vốn trắng nõn, bây giờ lại hiện lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, ngay cả mũi cũng trở nên hồng hồng, trông rất đáng yêu.



Phù Lê mặt không cảm xúc mà nhìn y, quỷ xui thần khiến thế nào lại không có đẩy ra, tùy ý y nằm trên người mình cọ cọ.



“Khà khà…” Bạch Trạch tiếp tục cười khúc khích, không biết rằng mình đã biến thành hình người, còn tiến lại gần mặt Phù Lê ngửi ngửi.
“Ngươi chơi bẩn!” Vương Mẫu bất mãn nói.



“Cũng đâu có nói không được xuyên dây vào.” Nguyệt Lão cười hì hì, đem viên dạ minh châu xuyên dây đỏ buộc lên đầu Vương Mẫu, Vương Mẫu lập tức né tránh, dưới chân đá phải hạt châu của mình, hạt châu kia lọc cà lọc cọc lăn về phía trước, chui thẳng vào trong tháp.



Mọi người có chút sững sờ, thế mà cũng được? Vương Mẫu lắc lư đầu, hai bím tóc bị thắt dây đỏ vung vẩy trên không trung, rất chi là đắc ý.



Hai tên căn bản không biết bắn bi lại thắng trước tiên, lần này, chỉ còn lại Lão Quân và Lý Tịnh. Lão Quân mỗi ngày đều nghịch đủ loại tiên đan, với mấy hạt tròn tròn là quen thuộc nhất, đụng cho hạt châu của Lý Tịnh lăn ra xa, một bàn thắng rất nhẹ nhàng.



Lý Tịnh thua trận, phải nhận trừng phạt bị buộc vào trên chân tiên hạc. Nguyệt Lão hứng trí bừng bừng đem hắn trói lên, còn tiện tay tết cho hắn cái bím nhỏ: “Tiên hạc bay lên trên, ngươi có thể chơi đu dây nha!”



—— Tiểu kịch trường:



Bạch Trạch: Các ngươi đang làm gì đấy?



Phù Lê: Nghi thức phóng bay Lý Tịnh.



Bạch Trạch: Hoạt động này ý nghĩa ở chỗ nào?



Phù Lê: Giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, tìm lại được chính bản thân mình.



Bạch Trạch: Nói tiếng người.



Phù Lê: Đem mấy thứ chướng mắt ném hết khỏi Ngọc Thanh Cung, tạo thành hoàn cảnh tốt để bản tọa bàn chuyện yêu đương.



Bạch Trạch: …