Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 3 : Tên gọi

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Có phải làm người trông vườn trẻ ba mươi năm, cũng đáng!



Chỉ còn lại Bạch Trạch cùng Thiên Tôn, một người bị Ngọc Đế cưỡng chế sai khiến nhiệm vụ, một người bị cưỡng chế trưng dụng cung điện, hai người đều không cao hứng, nhìn nhau không nói gì, trầm mặc trong chốc lát, Bạch Trạch thở dài, chậm rãi bước xuống thềm ngọc.



Đi được mấy bước, phát hiện Thiên Tôn không có đi theo, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Tiểu Thiên Tôn trường bào ống áo rộng, đang đứng chắp tay ở trên bậc thềm đầu tiên, thần sắc nghiêm túc.



Bậc thềm bằng linh thạch cao cao, đến tận đầu gối của đứa nhỏ. Bạch Trạch thấy thế, không nhịn được mở miệng dò hỏi: “Thiên Tôn đại nhân, có cần tiểu thần ôm không?”



Thiên Tôn liếc y một cái, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ: “Hoang đường, bản tọa còn chưa nhu nhược đến mức có mấy bậc thang cũng không xuống được.” Nói xong, nhấc chân ngắn nhỏ, dẫm hụt một bước.



Thiên Tôn đại nhân còn chưa quen với độ cao của bậc thềm, kèm theo ánh sáng điềm lành quanh thân, ngã thẳng xuống dưới. Bạch Trạch nhanh tay nhanh mắt vươn móng chộp được, đem người ôm vào trong lồng ngực.



Là một thụy thú mềm lòng, y chẳng nỡ nhìn một đứa nhỏ bị thương, không thể không nói, Ngọc Đế đem các tiên nhân bé con ném cho y, tất nhiên cũng bởi vì nguyên nhân này. Bạch Trạch bất đắc dĩ thở dài, dáng vẻ ủ rũ ôm Thiên Tôn đi xuống thềm ngọc.



Hậu quả của việc cậy mạnh, chính là làm to chuyện hơn. Thiên Tôn sắc mặt càng lạnh, cụp mắt xuống không chịu nhìn thẳng Bạch Trạch, lỗ tai nhỏ hai bên lặng lẽ ửng đỏ.



Bạch Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, thật sự rất ngạc nhiên, Thiên Tôn thế mà cũng biết thẹn thùng? Y không nhịn được mân môi cười khẽ, trong lòng muốn đùa vài câu lại không dám, chỉ đành nói chuyện chính sự: “Thiên Tôn, tiểu thần có mấy nghi vấn, không biết Thiên Tôn có thể giải đáp hay không?”



Thiên Tôn liếc y một cái: “Ngươi hỏi đi.”



“Theo như lời Ngọc Đế nói, càng gần thiên đạo, lại càng sớm bị chịu ảnh hưởng, vậy Ngọc Đế…” Bạch Trạch bị ánh mắt lạnh lùng của Thiên Tôn làm cho giật mình: “Ta không phải muốn làm Ngọc Đế a!”



“Đá Định Thiên.” Thiên Tôn chậm rãi nói, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía chân trời, trong con ngươi thâm thúy ánh lên vết tích lưu lại khi Nữ Oa dùng đá vá trời.



Năm đó Nữ Oa luyện đá vá trời, còn sót lại một viên đá thần, tên gọi là Định Thiên. Hòn đá này, bây giờ đang ở trên người Ngọc Đế, có nó, thì có thể tránh được sức mạnh luân hồi.



“Vậy… có thể tìm được bảo thạch tương tự đá Định Thiên không?” Bạch Trạch ôm Thiên Tôn rời khỏi phạm vi điện Lăng Tiêu, bước lên cầu vòm bạch ngọc.



Có tiên hạc đứng trong thiên tuyền róc rách uống nước, có tiên nữ khởi vũ trên đài mây cách đấy không xa, thần sắc thiên giới như đang ca múa mừng cảnh thái bình.



“Đá Định Thiên chỉ có một viên, không gì có thể thay thế.” Thiên Tôn duỗi tay nhỏ trắng nõn ra, vỗ vỗ cánh tay Bạch Trạch, ra hiệu cho y đem mình buông xuống.




Phù Lê vào cửa, liền lấy một tấm đệm hương bồ ra khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền.



Đây là lần đầu tiên Bạch Trạch vào trong Ngọc Thanh Cung, tò mò nhìn xung quanh một vòng, thấy thực sự không còn gì hay để nghịch, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Thiên Tôn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Thiên Tôn, vườn trẻ của ta khi nào có thể đóng cửa vậy?”



Phù Lê mở mắt ra, bất đắc dĩ đáp lại: “Còn chưa mở cửa, sao đã đóng cửa rồi?”



Bạch Trạch bĩu môi, ngồi xuống cạnh Phù Lê, vung tay lên, biến ra một bảng danh sách các thượng thần thượng tiên trên thiên giới, càng xem càng phiền muộn. Thiên Tôn bé ngoan còn chịu được, Lý Tịnh thích đánh nhau như thế, khẳng định không dễ dụ. Ngọc Đế còn bắt y dạy bảo mọi người, nhưng y vừa không biết luyện đan, vừa không biết đánh trận, lại càng không biết Phong – Vũ – Lôi – Điện. Nếu phải mở vườn trẻ này đến khi bãi bể hóa nương dâu lần nữa, mao mao của y có khi vì sầu quá mà rụng trọc mất.



Phù Lê nhìn y, trong mắt lộ ra mấy phần ý cười khó mà nhận ra: “Chờ Lão Quân đến đây, có thể cùng nhau thảo luận một chút.”



“Hắt xì!” Thái Thượng Lão Quân được hai người thương nhớ, đang ngồi bên cạnh Bát Quái Lư luyện đan, hắt xì một cái, đem Tam Muội Chân Hỏa thổi xiêu vẹo.



Tiên đồng đứng một bên nhanh chóng quạt quạt, đem ngọn lửa hất trở lại. Độ lửa khi luyện đan phi thường quan trọng, một chút thiếu sót cũng không được. Đang ra sức quạt, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai, tiên đồng quay đầu, nhìn Lão Quân đang ngồi một bên, hoảng sợ đến mức suýt chút nữa rơi cả tròng mắt, lắp ba lắp bắp gọi: “Lão, Lão Quân…”



—— Tiểu kịch trường: Tám nhảm chính là như thế



Thiên Lý Nhãn: Nghe gì chưa? Bạch Trạch thần quân sinh con trai.



Thuận Phong Nhĩ: Nghe rồi!



Tiên nhân giáp: Oa, Thuận Phong Nhĩ nghe thấy, nhất định không sai!



Tiên nhân ất: Chắc chắn là nhi tử của Bệ Ngạn.



Tiên nhân bính: Cũng có khả năng là của Thiên Tôn.



Thiên Lý Nhãn: Ngươi nghe ai nói?



Thuận Phong Nhĩ: Mới vừa nghe ngươi nói nha!