Vườn Trẻ Thiên Đình
Chương 7 : Vẽ tranh
Ngày đăng: 22:30 21/04/20
Trâm này được đặt tên là Bát Vân
Ngọc Đế ra lệnh, Bạch Trạch phải chấp hành. Muốn trong vòng ba ngày dạy cho bọn trẻ kỹ năng vốn có, hiển nhiên là không thể thực hiện được, nhưng dùng để khoa chân múa tay ra dáng thì vẫn có thể.
Bạch Trạch để các bạn nhỏ đứng xếp thành hàng, vuốt cằm suy nghĩ cẩn thận một lát.
Lão Quân mặc đạo bào ngẩng đầu lên nhìn y, giọng toàn mùi sữa nói: “Ta biết luyện đan, không cần ngươi dạy.” Nói xong, giơ giơ lò luyện đan trong tay lên.
“Ừ, Lão Quân đỡ lo nhất.” Bạch Trạch xoa xoa đầu nhỏ của Thái Thượng Lão Quân, trong lòng âm thầm đắc ý một phen, nhìn quanh tam giới, cũng chỉ có y là sờ được đầu Lão Quân.
“Ta, ta cũng biết!” Lý Tịnh đang cúi đầu loay hoay bảo tháp ngay lập tức giơ tay.
“Ngươi biết cái gì?” Lão Quân nhìn hắn đầy ghét bỏ.
“Cái gì ngươi biết ta cũng biết!” Lý Tịnh bận thả hồn nên ban nãy không nghe thấy gì, nhưng bản năng không muốn thua kém, nhắm mắt nói bừa.
Vương Mẫu ngậm một đầu ngón tay, chớp chớp mắt với Bạch Trạch. Thiên Tôn thì lại đứng khoanh tay, mặt không cảm xúc, chẳng nói năng gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước hết vẫn nên dạy Vương Mẫu vẽ mây, không thể lại thả ra đám mây đùi gà nữa. Nếu đã thế, bài học hôm nay cứ quyết định vậy đi.
Bạch Trạch tiện tay kéo một mảng mây xuống, cục bông trong tay y bốc hơi nước, biến thành từng tờ từng tờ giấy trắng. Bạch Trạch đem giấy mây phát cho các bé con, để mọi người học vẽ.
“Đám mây a, cũng không có hình dạng nhất định, nếu vẽ quá sức tỉ mỉ ngược lại trông không đẹp, cứ tùy tiện nguệch ngoạc mấy nét là được rồi.” Bạch Trạch nói, dùng bút vẽ mẫu lên trên giấy, nét mực nhàn nhạt lan ra, tầng tầng mây trôi xuất hiện.
Phù Lê chậm rãi quay đầu, liếc nhìn tráng hán đang khóc thút thít kia, chìa tay nắm lấy cổ áo của nó vung lên một cái, nương theo tiếng nước róc rách, tráng hán biến thành một con chép gấm màu bạc, bị ném tỏm vào ao Bích Ba.
“Người tu đạo, nên ít ăn thịt.” Phù Lê liếc Lão Quân, cầm lấy xiên nấm hương trên lò luyện đan, cắn một miếng.
Một ngày náo loạn rốt cuộc cũng qua đi. Trăng treo giữa trời, bọn nhỏ nằm ngủ say trên tấm thảm ở giữa sân, nhưng Bạch Trạch không sao ngủ được, ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết như lưỡi liềm trên bầu trời. Ánh trăng mờ tối, ánh sao sáng ngời, những ngôi sao lấp lánh di chuyển trên nền trời màu xanh đen như bảo thạch.
Bạch Trạch không hiểu tinh tượng, chỉ cảm thấy những ngôi sao sáng kia xem rất vui, y đem hai tay gối sau gáy, hít sâu một hơi, nói với Phù Lê đang ngồi một bên suy nghĩ: “Trước khi tiên ma đại chiến, màn trời không phải bộ dáng thế này, khi đó trời không phân tầng, ngủ ở đâu cũng có thể nhìn thấy ánh sao. Ta nhớ khi đó, có người triển khai một loại phép thuật, có thể đem ánh sao hội tụ lại…”
Còn chưa nói dứt lời, ánh sao trong mắt bỗng nhiên giống như mưa rơi, từ chín tầng trời phía xa xa bay tới, sau đó, dường như hóa thành một đoàn đom đóm, bay lượn xung quanh, nhào tới phía bên này.
Bạch Trạch sợ hết hồn, mất một lúc mới gượng dậy được, liền thấy ánh sao rực rỡ kia hội tụ lại trên đỉnh đầu Phù Lê, lượn lờ chốc lát, lại tản ra, chậm rãi rơi quanh thân Phù Lê, bị hắn hấp thu từng chút từng chút, sau khi thu thập được một lúc, liền biến mất hết trong không trung.
Phù Lê mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một cái đầu bự, cách quá gần, nhìn không rõ ràng lắm. Giơ tay, đè trán Bạch Trạch lại, đem người ủn ra: “Đêm nay ánh trăng không đủ, chỉ có thể dùng ánh sao.” Tinh hoa nhật nguyệt chính là then chốt của việc tu luyện, bên trong ngôi sao chứa đựng ánh trăng tản mạn, cũng có thể sử dụng.
“Ban ngày tu luyện cũng được mà, trẻ con phải ngủ nhiều.” Bạch Trạch có chút đau lòng, làm Thiên Tôn, mặc dù tâm trí bị rút, vẫn cứ bình tĩnh thành thục hơn người khác rất nhiều, ở thời kỳ Hồng Hoang xa xôi ấy, vị này cũng dựa vào nghị lực, tu luyện thành đệ nhất tôn thần thiên giới.
Phù Lê không để ý tới Bạch Trạch nhiều lời, tự mình đem tiên lực vừa thu gom được hội tụ lại vào giữa hai lòng bàn tay, tay nhỏ bụ bẫm ngăn ngắn, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được biến to ra, kéo dài, cuối cùng chuyển thành một đôi tay to thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
“Oa!” Bạch Trạch kinh ngạc trợn to hai mắt, tóm lấy đôi tay kia một cái, lật qua lật lại nhìn cẩn thận. Ngón tay này to hơn của y một chút, thon dài cân xứng, nhìn rất đẹp.
“Ngươi có thể biến lớn rồi, những nơi khác thì sao?” Bạch Trạch hưng phấn không thôi ngồi trên đất, nhìn Phù Lê một cái.
Phù Lê mặt không cảm xúc nói: “Ngươi muốn xem nơi nào?” JJ =)))