Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 6 : Kỳ thi

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Đó là đặc sản của thiên đình, mây đùi gà Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên



Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, Bạch Trạch quyết định kéo đám nhỏ ra sân tắm nắng, tiện thể học một chút Minh Tưởng Hóa Hình.



Trước đây thật lâu, khi Bạch Trạch còn là một cục lông bé con, chưa thể hóa hình, dù trong cơ thể tích tụ tràn đầy tiên lực, cũng không cách nào biến thành người. Mãi đến tận khi y học được tĩnh tọa (minh tưởng), tập trung tinh thần, đem kết hợp cùng với tiên lực, mới chậm rãi biết cách biến hóa.



Hiện tại chư vị tiên nhân này thân hình nhỏ đi, tình hình không khác y trước đây là mấy. Bởi vì sức mạnh luân hồi làm tiên lực suy yếu đi, khiến cho bọn họ khó có thể duy trì hình dáng bình thường, mà chút ít tiên lực còn lại kia, nằm rải rác khắp nơi trong cơ thể. Nếu như học phương pháp hóa hình của Bạch Trạch, đem tiên lực hội tụ, chắc hẳn có thể biến về như cũ.



“Có chút đạo lý.” Phù Lê Thiên Tôn chăm chú nghe Bạch Trạch nói xong, khẽ vuốt cằm. Trong cơ thể hắn tiên lực cuồn cuộn, hiện tại thì không còn mấy, đồng thời tản mạn bên trong gân mạch khó có thể tụ lại.



Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, là sự cám dỗ khiến thần thú lông dài khó có thể chống cự nhất. Dù sao ở hình thú vẫn nói chuyện được, Bạch Trạch liền biến về nguyên hình, duỗi bốn chân nằm trên khoảng sân rộng rãi của Ngọc Thanh Cung.



Ngồi khoanh chân dựa vào Bạch Trạch, Phù Lê nhẹ nhàng nhắm hai mắt, thử cảm thụ phương pháp hóa hình của Bạch Trạch: “Phải đem tiên lực tụ tập vào nơi vào?” Âm thanh du dương động lòng người, mang theo giọng mềm nhũn của trẻ con, Bạch Trạch nghe đến thoải mái, không nhịn được lặng lẽ quơ quơ đuôi.



“Ngươi hiện tại tích tụ pháp lực, chưa chắc đủ để hóa hình, muốn chỗ nào lớn lên, thì tập trung tới chỗ đó.” Bạch Trạch thu chân trước lại, đem Tiểu Tiểu Phù Lê Thiên Tôn ôm giữa hai móng bự. Phù Lê hình như không chú ý tới động tác của Bạch Trạch, vẫn chăm chú nhắm mắt tĩnh tọa.



Tiên lực di chuyển trong gân mạch, chậm rãi đem tụ trong lòng bàn tay. Hai tay trên dưới kết hợp lại, ánh sáng thanh sắc mờ ảo lưu chuyển, tay ngắn bụ bẫm trắng nõn, trong một khắc tựa hồ có biến hóa, nhưng chỉ nhoáng lên một cái đã lại trở về như cũ. Phù Lê không phục, giơ tay, hội tụ tiên lực, thử một lần nữa.



Bạch Trạch nhìn khuôn mặt tròn tròn non mềm của Thiên Tôn, dưới ánh mặt trời sáng bóng như mặt sứ tinh tế, đường nét thanh lãnh, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ cảm thấy ngứa vuốt. Y chậm rãi giơ một móng lên, cố gắng dùng đệm thịt, sờ sờ khuôn mặt tinh xảo ấy. Lúc này, Lão Quân ở trong rừng trúc đào măng chạy vọt ra, va một phát vào đám mao mao của Bạch Trạch.



“Gừ ——” Bạch Trạch sợ hết hồn, kêu thành tiếng, kêu được một nửa lập tức ngậm miệng, trừng Lão Quân một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng ồn, đang làm cái gì đấy?”



“Xem ta đào được cái gì nè!” Lão Quân đầy hưng phấn chạy vòng tới trước mặt Bạch Trạch, mở vạt áo đang túm ra khoe măng với y. Măng tươi nhìn xanh non ngon miệng, Bạch Trạch ngậm vào miệng xong quay đầu đi, rôm rốp rôm rốp nhai.



“Nè nè!” Lão Quân lập tức đuổi theo, giơ tay cướp măng: “Ta muốn dùng để luyện đan!”



Bạch Trạch liếc ông một cái, dùng măng luyện đan kiểu gì? Kẹo ngọt vị măng à…
Bạch Trạch vung vẩy lỗ tai, đúng thật là… không bình thường.



Chẳng may Như Lai ở Tây Thiên đột nhiên đến thăm, nói chuyện phiếm cùng Ngọc Đế: “Mây chốn thiên đình thật sự rất khác biệt a!” Ngọc Đế phải trả lời thế nào đây? Không lẽ nói: “À, đúng thế, đó là đặc sản thiên đình, mây đùi gà Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên!”



Ngọc Đế phất tay áo rời đi, ấy nhưng Bạch Trạch lại rơi vào hố sâu phiền muộn. Ba ngày sau Ngọc Đế muốn kiểm tra thành quả, nói cách khác, trong vòng ba ngày này y phải dạy cho các bé con những kỹ năng trước đây!



Vừa lên chức tiên sinh, học trò đã phải thi khoa cử, cuộc đời thú quá gian nan!



—— Tiểu kịch trường:



Ngọc Đế: Ta nhìn trông giống cầm thú thế sao?



Lão Quân: Giống.



Lý Tịnh: Giống.



Bạch Trạch: Giống.



Phù Lê: Không giống.



Ngọc Đế: Vẫn là Thiên Tôn công bằng!



Phù Lê: Chính là cầm thú.



Ngọc Đế: …