Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 5 : Đi học

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Thiên địa nhìn có vẻ mặn quá nha!



“Bụp!” Bởi vì Phù Lê thất thần, kết giới Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên vỡ vụn, tiểu bảo tháp liền rớt xuống. Lý Tịnh vui vẻ đem tháp nhỏ nhặt lên, tha thiết mong chờ chạy đến gần hai người đang ăn kẹo ngọt: “Cho ta một viên.”



Lão Quân ngồi dậy, liếc mắt nhìn Lý Tịnh một cái, xoay cơ thể nho nhỏ lại, đem hồ lô giấu qua một bên: “Không cho ngươi ăn.”



Phù Lê bò lên, phủi phủi vạt áo, chắp tay sau lưng đi tới cạnh bên người Bạch Trạch, nhìn trông rất là uy nghiêm, nếu như… trong miệng không nhai kẹo ngọt.



Đám con nít dung mạo đều rất dễ cưng, nhưng Phù Lê Thiên Tôn vẫn là tinh xảo nhất, phối hợp với vẻ mặt lãnh khốc y như một tiểu đại nhân, Bạch Trạch nhịn không được, vươn tay đem Phù Lê ôm vào trong ngực xoa xoa.



Phù Lê vỗ bay móng vuốt của Bạch Trạch, nhàn nhạt lườm y một cái: “Khi nào thì bắt đầu đi học?”



“Hôm nay có thể bắt đầu luôn.” Bạch Trạch cười nói, trên đường đi y đã nghĩ tới việc nên giảng bài cho bọn nhỏ thế nào: “Ta muốn mượn thiên thư dùng một lát.”



“Thiên thư?” Phù Lê hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Vô Tự Thiên Thư bồng bềnh giữa không trung trong Ngọc Thanh Cung. Tỏa ra ánh sáng lung linh, an bình yên tĩnh.



Trong khi hai người nói chuyện, bên kia bọn nhóc con đã bắt đầu đánh nhau. Lý Tịnh muốn cướp một viên kẹo ngọt ăn, Lão Quân không cho hắn, hai người bắt đầu liền ngươi đuổi ta chạy. Lão Quân mặc trường bào tay áo rộng nên chạy không nhanh, chưa chi đã bị Lý Tịnh đuổi kịp, ôm chặt lấy, cùng nhau ngã lăn ra đất.



Lão Quân bị hắn đè đến không dậy nổi, cắn răng vung tay, rút tiểu bảo tháp của Lý Tịnh ra, dùng sức ném bay. Lý Tịnh thấy tình thế không ổn, lập tức nhỏm dậy đi tìm, Lão Quân nhân cơ hội chạy trốn, từ trong lò luyện đan ở trước ngực móc ra một viên thuốc đen sì sì, hất tay ném trên mặt đất.



“Đùng!” Một tiếng nổ vang lên, bỗng chốc trong Ngọc Thanh Cung tràn ngập khói trắng.



“Ha ha ha, đánh không lại ta chứ gì?” Bên trong màn khói, truyền đến âm thanh non choẹt của Lão Quân.



“Tiểu nhân hèn hạ, ngươi đợi đấy cho ta!” Lý Tịnh quyết không buông tha, chạy theo đuổi đánh Lão Quân, hai người ở trong khói mờ ngã vật xuống, “choang choang choang” cũng không biết là đụng vỡ món đồ gì.
Tiên sinh đi rồi, đám nhỏ liền được tự do, nháo nhào chạy lên sờ thiên thư.



Lão Quân biểu diễn cách luyện đan tâm đắc của mình ở trên thiên thư, dự định luyện ra kẹo ngọt đủ hương vị, rồi liệt kê những nguyên liệu cần ra. Trên thiên thư lần lượt xuất hiện: mật bách hoa, nước đào, quả nhân sâm, bánh hoa quế…



Lý Tịnh đi tới đem Lão Quân ủn ra, hai tay nhỏ lem nhem đặt trên bảng: “Suốt ngày nghĩ đến ăn, không có tiền đồ, nhìn ta này.”



Trên thiên thư xuất hiện cảnh tượng đại chiến tiên ma, Bạch Trạch ánh mắt sáng lên. Đại chiến tiên ma năm đó, y cũng có tham dự, còn suýt chút nữa thì ngỏm, nhưng trí nhớ của y vẫn cứ luôn mơ hồ không rõ, biết đâu từ trong trí nhớ của Lý Tịnh, có thể tìm thấy người kia…



Tiên ma hỗn chiến, thiên địa biến sắc, Lý Tịnh mặc áo giáp vàng, tay nâng bảo tháp, mang theo mười vạn thiên binh, ở nơi ma giới tuyết lớn đầy trời, cùng yêu ma chơi ném tuyết, cực kỳ tráng lệ.



Bạch Trạch: “…” Đúng là không nên mong chờ bọn họ có thể nhớ tới chuyện gì đứng đắn.



—— Tiểu kịch trường:



Phù Lê: Người kia là người nào?



Bạch Trạch: Một người không thể tả rõ được.



Lý Tịnh: Ế, ta biết ~(≧▽≦)/~ Là người từng cùng Bạch Trạch làm chuyện không thể tả rõ được.



Lão Quân: (⊙v⊙) Có cần viên thuốc làm màu đỏ không? (viagra)



Bạch Trạch: … Tất cả đi chép sách tư tưởng phẩm đức mầm non 100 lần!