Vườn Trường Bạo Quân

Chương 12 :

Ngày đăng: 05:54 19/04/20


Sáng sớm, ngoài trường trung học Cảnh Tu những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại bên ngoài trường, những học sinh thân mặc bộ đồng phục kiểu dáng Tây Âu lũ lượt đi vào cổng trường. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của năm học, phía ngoài cửa phá lệ có chút náo nhiệt.



Chợt có một chiếc xe đạp xen lẫn những chiếc xe có rèm che, đang xuyên qua những chiếc xe đó mà qua, người cưỡi xe chính là một thiếu niên, trên mặt có mang một đôi kính cận, làn da trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, một đôi mắt to tròn, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy đôi mắt dưới cái mắt kính lộ ra sự lo sợ, nội liễm quang mang.



Cậu thiếu niên cưỡi xe tiến vào trong khu vực gửi xe của trường, nơi này chỉ đỗ có mấy chiếc xe đạp hiệu cũ kĩ. Cậu đem xe khóa kĩ, đeo cặp học trên lưng, đang muốn đi đến phòng học.



Chợt có ba tên mai phục trong rừng cây bên cạnh, vọt ra ngăn đầu thiếu niên lại, khi cậu thấy bọn họ thì ngay lập tức sợ hãi lui từng bước về phía sau.



“Lưu Vũ Hi, Liêu ca muốn gặp mày” Một thiếu niên cầm đầu với mái tóc dài, dáng vẻ lưu manh mở miệng.



“Nhưng mà.... tôi phải đi học.... ” Lưu Vũ Hi nhỏ giọng trả lời.



“Lão tử quản mày nhiều như vậy! Mau đi theo chúng tao!” Tên thiếu niên tóc dài hung hăn hướng cậu quát lên.



Lưu Vũ Hi tay nắm chặt dây cặp, liều mạng lắc đầu, thiếu niên tóc dài nhổ ra một ngụm mắng “Phi! Nhìn mày giống như đàn bà đang giận dỗi! Thật không biết Liêu ca nhắm trúng mày cái gì, mau, theo chúng tao đi.”



Gã muốn vươn tay bắt cậu kéo lại, Lưu Vũ Hi theo phản xạ lui lại từng bước, cậu lấy hết dũng khí run giọng nói “Tôi...Tôi nói cho các cậu biết, tôi có học Taekwondo, các cậu nếu tiếp tục xằng bậy, tôi sẽ.... Tôi sẽ không khách khí đâu!”



Mấy tên kia nghe cậu nói xong, cậu không hề có khí thế đe dọa nên bọn họ đều không cho là thật, cười ha hả. Một tên thân hình cường tráng khỏe mạnh đứng bên cạnh thiếu niên tóc dài từng bước tiến gần lại cậu.



“Bản thân tao, thật là muốn biết một chút, mày như thế nào là không khách khí.”



Lưu Vũ Hi thấy gã hướng mình đi tới, vội vàng vươn tay ra ngăn cản “Xin chờ một chút....”



“Như thế nào? Hiện tại muốn cầu xin tha thứ?”



“Không phải, xin chờ một chút” Lưu Vũ Hi chầm chậm mò vào trong túi xách lấy ra một cái hộp mắt kính, sau đó gở mắt kính của mình đang mang xuống, thật cẩn thận bỏ vào, sau đó lại đem cái hộp mắt kính bỏ vào trong túi xách.



“Có thể rồi” Lưu Vũ Hi ngượng ngùng cười cười, thiếu niên cường tráng kia không kiên nhẫn hét lên



“Tao muốn xem mày muốn làm cái quái gì”



Gã mãnh liệt bổ nhào về phía Lưu Vũ Hi, Lưu Vũ Hi nguyên bản xấu hổ, ánh mắt sợ hãi trong nháy mắt trở nên sắc bén vô cùng, cậu rất nhanh ra quyền, một tay ngăn đối phương một tay vung tới, sau đó một cước chợt bay lên, đá trúng bả vai đối phương.



Thiếu niên so với cậu cao hơn một cái đầu kêu thảm lên một tiếng, bị cậu đá trúng ngã nhào một bên cách một khoảng.



“Hô.... ” Lưu Vũ Hi hai chân đáp xuống đất đứng vững thành thế trung bình tấn, bày ra tư thế chiến đấu. Thiếu niên tóc dài cùng một thiếu niên béo ú thấy đồng bạn bị đánh bay, trong lúc nhất thời vô pháp tin vào mắt mình.



“Khỉ ốm, thằng nhóc này trông có vẻ lợi hại thật....” Thiếu niên béo ú có chút khiếp đảm lên tiếng.



Thiếu niên kêu ‘Khỉ ốm’ trong giọng nói không chút tin gầm nhẹ “Cái loại mềm như chân tôm này có cái gì lợi hại! Trùng hợp mà thôi! Chúng ta lên!”



Hai người gào thét hướng Lưu Vũ Hi tấn công.



Rầm...ư...cành cạch... Một trận quyền thanh cước đá diễn ra....



————-



Bầu trời quang đãng, một trận gió lạnh lướt qua, trên sân thượng trường học, một gã thiếu niên với mái tóc vàng rối loạn trong gió, thân hình thiếu niên cao gầy đứng bên cạnh lan can, đôi mắt nhìn xuống cảnh trí dưới vườn trường, trên trán nổi lên mấy sợi gân xanh trong rất dữ tợn, đằng đằng sát khí quay đầu lại.



“Bị thằng đó hạ gục sao?”



Mặt mũi bầm dập, khỉ ốm và hai gã đồng bạn cùng dạng thê thảm đứng ở phía sau, nhất tề gật đầu.



“Phế vật—–!” Liêu Kiến Nông vung chân thật mạnh đá bọn họ, Khỉ Ốm và hai gã đồng bạn sợ tới mức ôm đầu né tránh “Ít kiếm cớ! Ngay cả việc nhỏ như vậy mà cũng không làm được! Chúng mày ra ngoài đừng nói cho người khác là đi theo tao, chỉ tổ mất mặt”



“Liêu ca anh đừng nóng giận a, thằng tiểu tử ấy có học Teakwondo, hiện tại quả thực như hai người khác nhau! Lợi hại giống như Lý Tiểu Long vậy! Anh xem những vết thương trên người em sẽ biết—” Khỉ Ốm một bên tránh né một bên thấp đầu kêu.


Lưu Vũ Hi bất an quay lại trong phòng học tối tăm, từ trong ngăn kéo lấy ra túi xách, khi quay người lại thì mới phát hiện Lý Dục Long đang đứng ngoài cửa.



“Di?” Lưu Vũ Hi sợ hãi mở miệng “Xin hỏi.... còn có chuyện gì sao?”



Lý Dục Long bước đi vào, thân hình cao lớn hình thành một cái bóng khổng lồ, bao phủ toàn thân Lưu Vũ Hi.



“Cậu còn chưa có báo đáp tôi” Hắn thanh âm trầm thấp, mang theo chất giọng khàn khàn khêu gợi, Lưu Vũ Hi ôm túi xách lui về phía sau từng bước. Trời ạ, còn tưởng rằng trên đời này thật sự có người tốt gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nguyên lai người này ra tay giúp cậu là muốn cậu hồi báo. Nhưng mà chính mình lấy cái gì báo đáp mới tốt.



“Ách.... nhưng mà tớ....” Lưu Vũ Hi nhìn tình huống trước mắt, khó xử trả lời “Thực xin lỗi, trên người tớ không có thứ gì đáng giá....”



Lý Dục Long vươn tay, ngón tay trong bóng tối mơn trớn trên cái miệng nhỏ nhắn của cậu.



“Kia còn không đơn giản, lấy thân báo đáp đi”. Hắn khinh miêu đạm tả nói.



“A?” Lưu Vũ Hi phản ứng chậm chạp hoàn toàn nghe không hiểu.



“Tôi nói, dùng thân thể để báo đáp tôi” Lý Dục Long trên môi tràn đầy ý cười lặp lại.



“Ách.... Dùng thân thể báo đáp ý là.... ” Lưu Vũ Hi dùng cái đầu lưu chuyển, nghĩ thầm hắn sẽ không phải kêu mình làm nô lệ, người hầu hay cái gì đại loại như thế chứ?



Lý Dục Long phát hiện tiểu gia hỏa này đầu óc trì độn chậm chạp, dùng ngôn ngữ bình thường không thể cho cậu hiểu được, hắn quyết định dùng “thân thể” để trực tiếp khai thông. Ngay tại khuôn mặt hai người còn cách nhau khoảng 3cm thì bên ngoài truyền đến một giọng đàn ông.



“Vũ Hi — Vũ Hi—- con có trong đó không vậy”



Lưu Vũ Hi nhận ra âm thanh này, kinh hỉ quay đầu kêu to “Ba! Ba! con ở trong này!”



Một người trung niên mặc bộ âu phục nghe tiếng Vũ Hi thì tiến vào, Lý Dục Long không hờn giận mà buông Lưu Vũ Hi ra, sau đó Lưu Vũ Hi vội chạy đến trước mặt ba mình.



“Thực xin lỗi, ngoài đường kẹt xe quá.... ” Lưu phụ sát mồ hôi nói, “Con đã chờ lâu lắm đúng không? Không có sao chứ?”



“Không.... những tên lưu manh kia lại tới tìm con.... “



“A a? Lại tới nữa sao? Vậy con có bị thương hay không?” Lưu phụ rất là khẩn trương, cầm lấy bả vai đứa con xoay xoay cẩn thận kiểm tra.



“Không có, chỉ là bị té, quần áo bị xé rách.... ” Lưu Vũ Hi nhu thuận trả lời.



“Ai.... mẹ con cho con học Teakwondo, như thế nào một chút tác dụng cũng không có”



“Không phải, thật sự hữu dụng” Lưu Vũ Hi vội vàng giải thích “Chỉ là bọn chúng đông lắm, con không đối phó được, may mắn có một bạn học giúp con.... “



“Bạn học? Ai thế?”



“Chính là người.... ” Lưu Vũ Hi chỉ hướng Lý Dục Long đứng, lại phát hiện nơi đó không có một bóng người “Ôi? Đi rồi?”



Lưu Vũ Hi đi đến bên cửa sổ, thăm dò nhìn xuống dưới, Lý Dục Long chẳng biết từ khi nào đã theo cửa sổ nhảy xuống, Lưu Vũ Hi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn ngày càng mờ nhạt xa dần.



“Vũ Hi? Người bạn học kia đâu? ” Lưu phụ tò mò hỏi.



“Nha.... bạn ấy đã đi rồi.... “



“Đi rồi? Quên đi, hôm nào gặp, thì hảo hảo đáp tạ người ta”



“Dạ.... ” Nói đáp tạ.... Nhưng khó là nếu đối phương thật sự kêu mình làm người hầu? Vậy phải làm sao bây giờ. Lưu Vũ Hi sợ hãi nghĩ



Lưu Vũ Hi không biết, trong tương lai, một ngày không xa chính mình so với làm người hầu thì “phấn khích” hơn nhiều.



Ngày khai giảng đầu tiên của năm học, cuộc sống của Lưu Vũ Hi bắt đầu bước sang một trang mới.