Vườn Trường Bạo Quân
Chương 2 :
Ngày đăng: 05:54 19/04/20
Ngày hôm nay, khi Lưu Vũ Hi mới vừa bước vào phòng học thì đã bị ba người bọn Diêu Gia Lâm vây quanh.
“Vũ Hi, cậu ngày hôm qua có sao không?” Diêu Gia Lâm sắc mặt thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng.
“Nha... Bọn họ có tới tìm tớ gây rối, nhưng mà cũng may tớ không có việc gì”. Sự kiện ngày hôm qua phát triển thật sự là quỷ dị, Lưu Vũ Hi cũng không biết hướng nhóm cô nói như thế nào mới tốt.
Đường Vịnh Quân nhỏ giọng nói “Tớ nghe bạn trai mình nói, Liêu ca cùng Khỉ Ốm hôm nay xin nghỉ phép, nghe nói đều bị thương... có phải còn có phát sinh chuyện gì hay không?”.
“Này...” Lưu Vũ Hi trong lúc nhất thời cũng không nói rõ ràng được, cậu không đầu không đuôi độc thoại “Chẳng lẽ bị người nọ lộng thương? Nhìn nghiêm trọng như vậy a…”
“Cái gì, cái gì?” Tam nữ ngửi được hương vị không tầm thường, thần kinh bát quái toàn bộ dựng thẳng lên.
“Chính là.... Khi bọn họ đang khi dễ tớ, thì có một cậu bạn học đã cứu tớ, đem bọn họ đánh chạy”
“Lợi hại như vậy? Là ai thế?”
“Tớ không có biết tên của cậu ấy… Chỉ nghe được Liêu ca gọi cậu ấy cái gì ‘Long ca’…”
“Long ca? Một cái tên thật hay…” Tam nữ suy nghẫm lại cái tên này nhiều lần, Chân Tuệ Kì phản ứng nhanh, trong chốc lát minh bạch thét lên một tiếng chói tai “Không phải là cái ‘Long ca’ kia chứ?”
“Người Long ca nào” Lưu Vũ Hi cùng với hai cô còn lại cũng không hiểu ra sao.
“Chính là cái cái kia a! Cái kia Lý Dục Long!” Chân Tuệ Kì sử dụng của cả tay chân để vẽ lên, đầu lưỡi kích động không nói thành câu.
“Lý Dục Long?” Diêu Gia Lâm cùng Đường Vịnh Quân cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, chỉ có Lưu Vũ Hi là thần trí còn mơ màng.
“Long ca kia… Là một người rất lợi hại sao?” Cậu ngây ngốc hỏi.
“Hắc~~! Nói đến sự lợi hại của hắn, kì thật nếu kể ba ngày hai đêm cũng nói không hết!” Diêu Gia Lâm bộ dạng như người đang hát tuồng đắc ý nói, Đường Vịnh Quân rất có ăn ý tiếp lời.
“Lý Dục Long, 17 tuổi, bề ngoài cao lớn anh tuấn, cá tính tàn bạo cổ quái, tài đánh nhau cũng không cần phải nói, vốn là một siêu cấp tiểu bá vương. Bởi vì ba của của cậu ta là Hiệu Đổng Hội chủ tịch, cho nên bình thường hoành hành cũng không bị ai ngăn cản, ngay cả Hiệu trưởng cũng phải nể mặt cậu ta ba phần.”
Chân Tuệ Kì nâng cái gọng mắt kính của mình, bắt chước giọng điệu của một nhà thuyết giáo mà cao giọng nói “Chỗ lợi hại của cha cậu ta không phải chỉ là Hiệu Đổng Hội chủ tịch, mà ba của cậu ấy trước kia là Lão đại thuộc hắc đạo, mấy năm trước mới thoái vị, lúc sinh ý trong bang đang tốt, thì đại ca Lý Dục Long tốt nghiệp ở Mỹ Quốc và vào làm cho Lý Công, mà Lý Công hiện tại từng bước trở thành xí nghiệp đứng đầu quốc gia, xí nghiệp kia kỳ thật là của ngoại công cậu ấy; nhị ca của cậu ta nghe nói cũng là một người học công thương, bất quá cuối cùng lại kế thừa tập đoàn hắc đạo; Lý Dục Long là con út, có ba cùng ca ca bảo vệ, tương lai coi như được sắp xếp sẵn cũng không cần lo, đừng nói ở trường học, dù ra ngoài bốn tỉnh cũng không ai dám trêu trọc cậu ta”.
“Ôi chao, Tuệ Kì đích thật là thần thông quản đại” Hai người còn lại phụ họa vỗ tay.
Lưu Vũ Hi nghe xong mà sửng sốt, cái miệng mở lớn có thể nhét cả quả trứng chim vào “Cậu…cậu ta là người lợi hại như thế. Như thế nào lại giúp tớ a…”
“Cái này sao… rất khó nói nha” Diêu Gia Lâm đang suy tư về vấn đề gì đó, đứng trên bục giảng, giáo viên không nhịn được nữa mà lớn tiếng ho khan.
“Khụ khụ!”
Bốn người lúc này mới phát hiện, chuông vào học đã sớm vang lên, giáo viên đang thần tình giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ. Bọn người Diêu Gia Lâm hi hi ha ha cười làm lành, chạy về chỗ ngồi của mình, rồi ngồi xuống bắt đầu nghe giảng bài.
Lưu Vũ Hi không có tiếp tục phân tâm suy nghĩ về Lý Dục Long nữa, cũng chuyên tâm nghe giảng bài. Khi tiết thứ nhất trải qua được một nửa, trên bục giảng, giáo viên đang thao thao bất tuyệt giảng giải công thức thì cửa phòng học đột nhiên mãnh liệt bị mở ra.
Tập thể các học sinh cùng giáo viên đều nhìn sang, chỉ thấy một người với chiếc áo sơ mi cút áo được mở rộng, là Lý Dục Long, hắn đang đứng ở cửa, ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn quét qua trên từng khuôn mặt kinh ngạc của các học sinh.
Giáo viên cố giữ trấn định, run rẫy mở miệng nói “ Lý... Lý đồng học, xin hỏi em có phải là đi nhầm phòng học hay không? Nơi này là ban nhất a…”
Lý Dục Long coi thường sự tồn tại của giáo viên, hắn rất nhanh chóng tìm được “thứ” mà chính mình muốn, thẳng tấp đi vào phòng học.
“Lý... Lý đồng học...” Vị giáo viên rốt cuộc lấy không ra uy nghiêm, chỉ có thể mở mắt nhìn thấy hắn xông vào.
Lưu Vũ Hi cảm thấy kinh hoảng khi nhìn thấy hắn đi đến chỗ người ngồi bên cạnh của mình. Đáng thương cho người bạn học cùng bàn, còn chưa kịp phản ứng, cho là mình đắc tội với vị bá vương này, sợ tới mức cả người run run.
Cả lớp, ánh mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào bọn họ, lúc này Lý Dục Long mở miệng.
“Ê...”
“Vâng…Vâng?”
“Chỗ này là của tôi” Lý Dục Long tựa tiếu phi tiếu nói.
Đứa bé trai còn không có suy nghĩ gì, thì thân thể đã tự động đứng lên ôm sách vở của mình đi, nhường chỗ ngồi cho Lý Dục Long.
Lý Dục Long uống mạch trà, không chút để ý liếc mắt nhìn cậu một cái: “Hỏi cứ hỏi đi, đừng mỗi lần đều xin hỏi, xin hỏi”
“Ah.... ờ....” Lưu Vũ Hi ngoài miệng đáp lời, tiếp theo vẫn không đổi được cách ăn nói “Xin hỏi.... chúng ta không cần trở về đi học sao?”
“Nói đùa, ăn uống no đủ còn phải về đi học?” Lý Dục Long hỏi lại như đúng tình hợp lý.
“Hả! Vậy ăn uống xong phải như thế nào…” Lưu Vũ Hi không hề có chủ kiến hỏi.
“Tôi muốn đi ngủ” Lý Dục Long nói một câu không cần cậu trả lời đã trực tiếp nằm xuống.
“A?” Lưu Vũ Hi nhìn thấy hắn nằm xuống, đem đầu gối của cậu làm gối nằm mà rồi đầu gác lên.
Trời ạ ~~ hắn còn muốn ngủ ~~? Lưu Vũ Hi luống cuống, chẳng quan tâm hắn có tức giận hay không nói “Cái kia…Cái kia…Cái kia… Buổi chiều có tiết học ngoại khóa, Tớ nghĩ…tớ nghĩ tớ phải trở về mới được....”
“Khóa con mẹ nó, đừng cãi nữa” Lý Dục Long mắng một câu thô tục, đem Lưu Vũ Hi kéo vào như gối ôm, nhắm mắt lại liền nổi lên cơn buồn ngủ, Lưu Vũ Hi không dám chọc hắn, chỉ có thể buồn rười rượi, tùy ý hắn ôm.
Gió lướt nhẹ qua đỉnh núi, ánh sáng ấm áp xuyên qua những nhành cây rậm rạp, trong những cành cây bị che phủ còn truyền ra những tiếng chim hót thanh thúy dễ chịu, hoa Tường Vi tỏa ra hương thơm nhàn nhạt làm cho người ta cảm thấy khung cảnh yên bình và thoải mái.
Thật thoải mái.... Lưu Vũ Hi ngồi đó, cũng buồn ngủ. Nói cũng đúng, ăn no xong đương nhiên ai cũng hảo hảo muốn ngủ một giấc, chẳng còn muốn học cái gì cả… Cậu hốt hoảng nghĩ, thẳng đến khi tai nghe được một trận tiếng chuông mờ nhạt—–linh linh linh…
Lưu Vũ Hi đột nhiên bừng tỉnh, cuống quít nhìn bốn phía. Chính mình không biết từ lúc nào đã nằm xuống, Lý Dục Long vẫn còn gối đầu lên đùi của cậu gặp chu công. Lưu Vũ Hi ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã đến thời gian lên lớp. Cậu nhẹ nhàng lay lay bả vai của Lý Dục Long, đối phương không hờn giận mắt nhắm mắt mở nhìn.
“Sao vậy?”
“Tớ....Thực xin lỗi, cái kia.... Tớ phải quay về đi học…”
“Cái loại tiết học nhàm chán đó nghỉ cũng không sao cả” Lý Dục Long tao nhã ngáp một cái.
Ô.... Cậu thì không sao cả, nhưng tôi thì có a ~~ Lưu Vũ Hi nội tâm kêu gào. Lý Dục Long tiếp tục mãnh liệt nói “Tôi muốn ngủ, đừng cãi tôi”
“Cái kia.... Kia có thể hay không để cho tớ đi về trước....” Lưu Vũ Hi hết sức can đảm xuất ra dũng khí nói “Bạn Lý... Cậu một mình ngủ ở đây không phải càng tốt hơn sao…”
Lý Dục Long trừng mắt liếc cậu một cái, nói nhỏ: “Kêu ông xã”
“A?” Lưu Vũ Hi như nằm mộng, này giống như tiếng gió và tiếng người cũng phân không rõ.
Lý Dục Long một tay đem cậu kéo ngã, đè lên người cậu, nâng lên cằm của cậu nói “Tôi nói, gọi tôi ông xã”
“Ách… Cái kia tớ chỉ sợ…” Lưu Vũ Hi dù có ngốc nghếch chậm tiêu như thế nào thì cũng biết từ ‘ông xã’ này là ý nghĩa gì, không khỏi trong lòng hoảng loạn.
“Cậu từng gặp qua bà xã nào để ông xã mình một mình ngủ chưa?” Lý Dục Long lẩm bẩm nói.
“Này…”
“Cậu cho vợ chồng ở cùng một chỗ cũng chỉ có ngủ thôi sao?”
“Cái kia…”
“Cậu cho là cậu lấy thái độ như vậy đối với ông xã mình là nên có sao?”
Bị hắn hùng hổ dọa người liên tiếp đặt câu hỏi, Lưu Vũ Hi rốt cuộc tìm được một câu phản bác lời của hắn “Nhưng mà… chúng ta hình như không phải là vợ chồng a…”
“Có phải vợ chồng hay không, không nên chỉ dựa vào lời nói” Lý Dục Long nhãn tình hiện lên ý cười.
“Đúng vậy đó, cho nên…”
“Vợ chồng.... không phải là ‘làm’ cái kia sao”
“Ừm…a?” Lưu Vũ Hi cảm thấy trước ngực chợt lạnh, quần áo của mình khi nào bị đối phương không khoang nhượng kéo xả, phút chốc cút áo bị hắn hung hăng tháo ra.
Lý Dục Long tháo xuống mắt kính của cậu, ôn nhu đặt một nụ hôn lên cánh hồng đang hé mở của cậu, mờ ám nói “Tốt lắm, cậu khiến cho tôi không ngủ được, hiện tại chúng ta “làm” vợ chồng đi…”
“…o_o”.