Vườn Trường Bạo Quân
Chương 5 :
Ngày đăng: 05:54 19/04/20
“Không… Không được làm nơi đó…. Ah! Không được…”
Tiếng thở gấp liên tục từ trong nhà vệ sinh bay ra, trong đó còn xen kẽ những tiếng ma xát của tiếng quần áo truyền ra.
Lưu Vũ Hi bị cưỡng ép áp lên vách tường, quần bị kéo xuống đến đầu gối, cặp mông tuyết trắng bóng nhẵn nhô cao lên đầy dụ hoặc. Lý Dục Long phun ra một ngụm khí, một tay ấn chặt sau gáy đối phương, một tay nắm lấy dục vọng đang phấn chấn bắt đầu cọ xát trên đùi của cậu, cuối cùng đỉnh dục vọng còn bất chợt nhắm đến u huyệt nhỏ bé.
Mỗi khi chỗ kín của mình bị vật thể kia đụng tới, Lưu Vũ Hi cả người đều run rẩy cả lên. Cậu quay đầu nhìn đến cái vật thể đang nhe nanh múa vuốt với mình…. Lúc này còn lớn hơn hồi nãy nữa. Nếu như bị thứ này đâm vào cơ thể, mình chẳng phải là đi đời nhà mà luôn sao? Trời ạ ~~~ không muốn đâu ~~~
Lưu Vũ Hi càng nghĩ càng sợ hãi, chân mày cau lại tụ thành một chỗ, hai mắt thủy lệ rưng rưng nhìn chăm chú vào cái đỉnh kia đang ở trên khe mông của mình cọ xát, cậu không biết được bộ dạng hiện giờ của mình càng khơi dậy dục vọng muốn ra sức chà đạp của người khác. Lý Dục Long khẩu khí bất ổn nói “Mẹ nói! Cậu đang muốn câu dẫn tôi sao!?”
Dục vọng của hắn lại trướng đến cực đại, Lưu Vũ Hi không ngớt lời cầu xin tha thứ “Tôi…. Tôi không có…. Không cần ~~~”
“Lão tử quản cậu nhiều như vậy!” Lý Dục Long gào lên, thô lỗ tách ra u huyệt của cậu.
“Không ——!!” Lưu Vũ Hi ra sức giãy dụa, la hét om sòm, âm thanh tăng lên không ít.
“Kết giao với cậu hơn một tháng mà cũng chưa có tiến triển gì! Hôm nay nếu chúng ta còn không làm thì cũng không cần đi ra ngoài!” Lý Dục Long dùng sức đè cậu lại, tinh khí to lớn để ở lối vào, đang muốn tiến quân thần tốc!!
Lưu Vũ Hi đột nhiên không kháng cự nữa, hai tay chống lên vách tường, bả vai chợt run lên dữ dội, đầu cúi thấp rũ xuống. Lý Dục Long phát hiện có chút kì lạ nên dừng lại. Chỉ nghe cậu phát ra những âm thanh nức nở nhỏ bé.
Lý Dục Long đưa lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, nắm eo của cậu xả xuống “Cậu làm sao thế?”
Lưu Vũ Hi trên mặt giọt ngắn giọt dài liên tục chảy xuống, hai mắt thì đỏ bừng. Lý Dục Long thấy mà mềm lòng, nhưng miệng thì vẫn cứng rắn hỏi “Đừng tưởng rằng dùng nước mắt thì có thể lừa tôi cho qua chuyện này!”
Lưu Vũ Hi khóc thút thít vài tiếng, xoa xoa mặt, chủ động quay lưng ghé vào trên vách tường, bày ra một tư thế mặc người hiếp đáp.
Nếu mình kịch liệt phản kháng, còn có thể kích thích dục vọng chinh phục của Lý Dục Long, nói không chừng còn mãnh liệt muốn thượng cậu. Có thể mình cố tình bày ra một bộ dạng đáng thương bị người áp bức lăng nhục, sẽ khiến cho Lý Dục Long loại người ăn mềm không ăn cứng này không thể nào hạ thủ. (em Hi thông minh quá a)
“Mẹ nó! Xem như cậu cao chiêu!” hắn thấp giọng nguyền rủa.
Lo sợ trong lòng dù vậy cũng chưa buông xuống được, Lưu Vũ Hi sợ sệt mở mắt quay qua nhìn lại phía sau, Lý Dục Long thình lình đem tinh khí cường tráng của mình di chuyển đến dưới bắp đùi của Lưu Vũ Hi. Hắn dán tại trên tai cậu thở dốc cúi thấp nói “Lần này trước bỏ qua cho cậu, bất quá cậu cần phải đặt trước tiền cọc!”
Lưu Vũ Hi đang muốn mở miệng hỏi, Lý Dục Long đã muốn đem hai tay nắm bắp đùi của cậu hợp lại.
“Kẹp chặt cho tôi!!” hắn mệnh lệnh, Lưu Vũ Hi đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Dục vọng bị trướng đau phát nóng của Lý Dục Long gắt gao bị kẹp ở giữa hai cái bắp đùi non mịn, hắn thoải mái thở dài ra, bắt đầu vặn vẹo thân mình mà tiến hành luật động. Cự vật đen cứng to lớn ở giữa hai bắp đùi trắng nõn mềm mại ra ra vào vào, hình thành một hình ảnh dâm ô.
Lưu Vũ Hi nhìn thấy vật thể kia không ngừng ở chính giữa hai chân mình trừu động, dần dần cũng nổi lên phản ứng, bắp đùi càng kẹp chặt hơn
“Nha… không sai… chính là như vậy…” Lý Dục Long vừa lòng xoa nắn tiểu mông phấn nộn, hắn nói “Đưa tay qua đây, cằm phía trước”
Lưu Vũ Hi khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy chìa ra một bàn tay, bao lấy dị vật phía trước của đối phương.
“Dùng điểm lực, chuyển xuống…” Lý Dục Long vừa trừu động vừa nhẫn nại kích thích tiến hành chỉ đạo, Lưu Vũ Hi thở hổn hển, dùng bàn tay mềm mại bao lấy vật phía trước, chỉ chuyển động vòng tròn.
Lý Dục Long không ngừng thì thào nói “Tốt lắm” “Không sai”, trừu động bắt đầu nhanh hơn. Dục vọng của Lưu Vũ Hi cũng bị kích thích, cũng bắt đầu ngẩng đầu lên, dục hỏa đã che lắp đi cảm giác xấu hổ trong lòng của mình, cậu thấp tiếng thở gấp, hai tay nắm ở tinh khí của mình và đối phương bắt đầu cọ xát.
Lý Dục Long bỗng nhiên vuốt mông Lưu Vũ Hi, theo phản xạ có điều kiện mà toàn thân cậu căng cứng, đùi của cậu càng đem tinh khí kẹp chặt chẽ hơn. Lý Dục Long gầm nhẹ lên, mãnh lực tiến lên vài cái, cự vật phía trước cuối cùng cũng phun ra những giọt sềnh sệch trắng đục…
Hắn tuy đã ra rồi, nhưng Lưu Vũ Hi còn chưa có. Lý Dục Long chậm hồi sức, kéo lại Lưu Vũ Hi nâng lên cằm của cậu, hôn xuống.
“Ưhm… ah…” Cái lưỡi Lưu Vũ Hi cùng hắn dây dưa giao triền xoay tròn quấn lấy nhau, một sợi chỉ bạc theo cái miệng nhỏ nhắn mà chảy xuống.
Lý Dục Long kinh nghiệm lão luyện, một bên cùng cậu hôn môi kịch liệt, một bên cằm lấy tinh khí phấn nhỏ của cậu mà vuốt ve. Lưu Vũ Hi trong miệng hắn nhẹ giọng rên rỉ, cái mông nhỏ lay động vài cái, cuối cùng đem dục vọng bắn ra trong tay của hắn.
Lý Dục Long trêu chọc đem bàn tay dính tinh dịch của cậu đưa lên miệng liếm mút.
“Hương vị thật ngon, muốn thử một chút không?” hắn khiêu khích nói. Lưu Vũ Hi xấu hổ đến đỉnh đầu bốc khói, cuống quít lắc đầu. Không nghĩ tới Lý Dục Long cường ngạnh bóp lại hai má của cậu, buộc cậu mở miệng, cuối cùng đem ngón tay vói vào trong miệng của cậu, Lưu Vũ Hi bất ngờ phản ứng không kịp nuốt vào.
Hắn cười ác nói “Hương vị như thế nào?”
“Khụ khụ… thật khổ…” Lưu Vũ Hi cau mày ho khan.
“Vậy sao? Ăn vài lần sẽ thành quen thôi”
Ô ~~ Tôi không muốn thứ thói quen này a ~~ Lưu Vũ Hi ở trong lòng hò hét, Lý Dục Long cứ thế nói tiếp “Lần này chỉ cho cậu nếm của chính mình, lần tới tôi nhất định phải phóng trong miệng của cậu, cho cậu được ăn no”
Cái gì phóng trong miệng ~~ cái gì ăn no ~~ loại tình huống đáng sợ như vậy mà hắn nói ra với khuôn mặt không chút đổi sắc~~!! Lưu Vũ Hi nhanh muốn ngất đi.
“Vốn muốn tuần sau đến gặp cậu, dù sao hiện tại kế hoạch đã bị phá vỡ, tôi bây giờ cũng mặc kệ thành tích của cậu ra sao, cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý”
Ô ô… Tôi có cách nào mà chuẩn bị tâm lý đây a ~~ Lưu Vũ Hi tiếp tục trong nội tâm khóc thầm kể lể.
“Đươc rồi, trở về đi học đi, khi nào hết tiết tôi sẽ tới tìm cậu” Lý Dục Long mặc quần vào cho cậu, vỗ vỗ mặt của cậu rồi thả cậu đi.
Ô… còn muốn tới tìm tôi? Sớm biết vậy mình sẽ không đi nhặt bóng, lại không nên xui xẻo bắt gặp hắn cùng nữ sinh khác đang thân thiết, càng không nên khiến cho ác ma chú ý đến mình!! Trời cao a ~~ vì sao phải đùa giỡn con như vậy chứ ~~! Lưu Vũ Hi hồn lìa khỏi xác mà phiêu phiêu đi ra ngoài.
Giờ tan học—–
“Cặp” đứng ở ngoài cửa Lý Dục Long đưa tay về phía Lưu Vũ Hi, Lưu Vũ Hi khó hiểu, ngơ ngác mà đem cặp học của mình giao cho hắn. Lý Dục Long cầm cặp sách của cậu, anh tuấn giắt ở trên vai, nắm tay cậu kéo đi.
“Ách… cái kia… mình đi đâu thế…” Lưu Vũ Hi ngượng ngùng để cho hắn nắm tay mình dắt đi.
“Câm miệng” Lý Dục Long bá đạo ném lại một câu, Lưu Vũ Hi chỉ phải nghe lời khép miệng lại.
Tuy rằng bọn hắn cùng đi ở trong sân trường cũng không phải chuyện một hai ngày, nhưng trước ánh mắt của mọi người mà công khai tay trong tay vẫn là lần đầu tiên. Đi qua chỗ nào, cũng dẫn đến sự chú ý 200%, ngay cả các thầy cô giáo cũng không nhịn được mà nhìn vài lần. Ánh mắt giống như kim châm ghim lên trên người. Lưu Vũ Hi xấu hổ đến nổi không ngốc đầu lên được, quả muốn tìm một cái lỗ nào chui xuống cho rồi.
Lý Dục Long đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Lưu Vũ Hi đang cúi đầu mà đi, một cái bất ngờ không phòng bị mà đụng vào một tấm lưng rắn chắc xém chút ngã xuống.
“Cậu làm gì vậy” Lý Dục Long đối mắt với cậu nhíu mày.
“Không… không có việc gì…” Lưu Vũ Hi che lấy cái mũi đau đớn của mình.
Lý Dục Long đưa nón bảo hiểm đội lên trên đầu cậu, cài dây nón. Lưu Vũ Hi liếc nhìn phía sau xe máy, lo sợ bất an hỏi.
“Ách… muốn đi đâu vậy?”
“Thực xin lỗi.... quý khách, kia.... Xin hỏi hai vị có thể đem bình hoa nhượng cho vị tiểu thư này đây được hay không?”
Lý Dục Long không nói chuyện, lạnh lùng nhíu mày, Lưu Vũ Hi luống cuống nhìn bọn họ. Cậu cũng không muốn gây chuyện, vì thế lui từng bước nói “Vậy được rồi, tôi không sao cả.... “
Nhân viên cửa hàng như trút được gánh nặng, thật có lỗi nói “Thực sự xin lỗi hai vị, tôi đây sẽ giới thiệu cho các ngài kiểu dáng khác.... “
Quyên tỷ thấy Lưu Vũ Hi nhượng bộ, chẳng những chưa thấy thỏa mãn, lại còn đổi ý nói “Chờ một chút! Cái này tôi không cần nữa, trả lại cô”
Trừ bỏ Lý Dục Long vẫn duy trì thần sắc lãnh mạc, Lưu Vũ Hi cùng nhân viên cửa hàng đều vẻ mặt kinh ngạc.
“Thế nhưng, vị tiểu thư này, cô không phải vừa mới nói.... ” Nhân viên cửa hàng còn đang muốn hỏi, cô ta liền cướp lời nói.
“Vừa rồi là vừa rồi, tôi hiện tại không muốn” (trời ơi!! tôi muốn chém con nhỏ này quá….*cầm dao* *xoẹt xoẹt*)
Cô ta nói xong, khinh thường mà đem bình hoa thạch anh quăng lại vào ngăn tủ, thạch anh ngã trên quầy kính thủy tinh, sau đó bịch một tiếng lại rơi xuống đất——-
“Ah!” Nhân viên cửa hàng thất thanh kêu thảm, cầm lấy thạch anh nhìn nhìn, đã có một cái vết nứt. Nhân viên cửa hàng trên tay cầm thạch anh, ủy khuất trong lòng lại bật khóc.
Quyên tỷ kia lạnh lùng nói “Còn nói cái gì là tính chất rắn chắn, rơi một chút liền nứt, thực sự là gạt người”
Nữ nhân viên cửa hàng ngồi dưới đất khóc thút thít, những nhân viên khác chạy qua đỡ cô rời đi. Lưu Vũ Hi nhìn lại Lý Dục Long, đối phương chỉ là thờ ơ mà nhìn.Vũ Hi thủy chung vẫn không đành lòng, chay đi theo nhân viên cửa hàng.
Quyên tỷ kia hừ một tiếng, lắc lắc mái tóc dài, hai mắt cô ma mị liếc nhìn Lý Dục Long, khiêu khích nói “Tiểu đệ đệ, nghĩ tình cậu muốn trước mặt người bạn mình khoe của, Quyên tỷ tôi đã thấy qua nhiều loại người cầm tiền ba mẹ mà sung cho đám tiểu quỷ này rồi”.
Cô theo trên người Lý Dục Long đi qua, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói “Nhìn cậu bộ dạng cũng không tệ, tỷ tỷ tôi sẽ dạy cậu một chút đạo lý, cậu trước mặt bạn bè ra vẻ ta đây thì cũng vô dụng, chờ thời điểm cậu có bản lĩnh cưa được một cô gái như tôi, lại đến khoe của cũng không, muộn”. (nôn =_=||)
Lý Dục Long hai mắt không lộ một tia cảm xúc dao động, bên môi hắn hiện ra một nụ cười lạnh băng. Ả Quyên tỷ kia nói xong thì nghênh ngang mà rời khỏi. Lý Dục Long nghiêng đầu nhìn nhìn, thấy ả đi đến bên cạnh một gã đàn ông trung niên mập mạp, cái đầu thì bóng lưỡng, bên cạnh tên mập mạp đó còn đứng mấy tên mặt mày dữ tợn như thần giữ cửa, tay nắm thành quyền như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xung trận. Quyên tỷ dựa sát vào bên người tên mập kia, giọng nói nũng nịu nói “Huy ca”
Hà Huy mê đắm, vòng tay ôm eo của Quyên tỷ “Nhìn em tâm tình tốt như vậy, có phải lại mua được thứ gì tốt?”
“Không có gì, chỉ là giáo huấn mấy tiểu quỷ, tâm tình đặc biệt vui sướng mà thôi.”
“Ha hả a, em thật là…” Bọn họ càng lúc càng xa, Lý Dục Long lấy điện thoại trong túi ra, ra lệnh——
“Alô, lão Trần? Giúp tôi tra một người…”
Sau khi đã phân phó xong, hắn thu hồi điện thoại, đi đến bên cạnh Lưu Vũ Hi. Lúc này, Vũ Hi đang cố gắng an ủi nữ nhân viên bán hàng đang khóc hoa lê đái vũ đỏ cả mắt.
“Cái bình kia tôi sẽ mua, tiền tiêu vặt của tôi chắc là vừa…”
“Không…không cần…” nữ nhân viên cửa hàng nức nở nói “Cứ để tôi… để tôi bồi thường… tôi bồi thì được rồi… Không thể phiền toái đến cậu…”
“Chính là, tôi dù sao lúc đầu là muốn mua… dù sao cũng chỉ bị nứt ra một chút, hẳn là không sao cả…”
“Vũ Hi” Lý Dục Long thản nhiên mở miệng như ra lệnh “Đi thôi”
“Nhưng là cái này…” Lưu Vũ Hi do dự nhìn cái bình hoa thủy tinh đã nứt, Lý Dục Long không kiên nhẫn kéo tay cậu, thuận tay cầm một con thiên nga thủy tinh bên cạnh, rồi đi đến quầy tính tiền.
“Hai cái đều gói lại cho tôi” Lý Dục Long đem bình hoa cùng thiên nga phóng tới trước quầy thu tiền của một nữ nhân viên.
“Hảo, cám ơn, tổng cộng là ba người hai mươi nguyên”
Người nữ nhân viên kia vô vàng cảm kích nhìn về phía cậu, Lưu Vũ Hi cũng mừng rỡ, bất quá rất nhanh cậu nhớ lại quà này theo công đạo nên là cậu trả tiền mới đúng.
“Cái kia, để tôi trả tiền thì…”
“Nhiều chuyện quá” Lý Dục Long híp mắt, nói nhỏ “Còn ồn nữa, tôi liền thượng cậu” (seo anh vô sĩ quá).
“Ách…” Lưu Vũ Hi lập tức câm như hến, nhân viên thu ngân sửng sốt trong chốc lát, lúc này nghĩ có lẽ là mình nghe lầm, cô khôi phục lại khuôn mặt chuyên nghiệp của mình, khách khí hỏi:
“Xin hỏi có cần đóng gói lại không?”
“Có đóng gói không?” Lý Dục Long hỏi Lưu Vũ Hi.
“Ách… thiên nga này, hình như nên đóng gói lại chút…”
“Vâng, thỉnh hai vị chờ chút”
Lý Dục Long cầm cái bình hoa lên thưởng thức, hỏi “Cái này thì làm sao bây giờ?”
“Cái này…” Lưu Vũ Hi cũng không biết phải làm như thế nào
“Quên đi, tôi mang về vậy” Lý Dục Long đem bình hoa tùy tay nhét vào một cái túi.
Lưu Vũ Hi tiếp nhận thiên nga mà nhân viên cửa hàng đã gói kỹ, đi theo Lý Dục Long ra cửa. Cậu đăm chiêu nhìn về phía Lý Dục Long đang đi bên cạnh, bỗng Lý Dục Long quay đầu nhìn xuống cậu nói
“Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy, bị tôi mê hoặc sao?”
Lưu Vũ Hi khuôn mặt nóng lên, ngập ngừng nói “Không có a…”
“Có cái gì muốn nói thì nói đi, đang đi thì nên ít miên man suy nghĩ một chút” Lý Dục Long một tiếng nói toạc ra.
“Di?” Lưu Vũ Hi tràn đầy kinh ngạc, hắn như thế nào biết mình có chuyện muốn nói?
“Di cái gì mà di? Cậu muốn gì thì nó điều hiện lên trên mặt, chẳng biết giấu tâm sự gì hết, nói đi” Lý Dục Long giống như ngay cả cậu có những nghi vấn nhỏ nhất cũng nhìn thấu.
Lưu Vũ Hi trong lòng thầm nghĩ hắn thực sự là lợi hại nga, giống như có thuật đọc được tâm người khác. Cậu bạo gan hỏi “Cái kia… cám ơn cậu đã mua dùm cái bình hoa đã bị hư kia, giúp cho cô nhân viên kia một đại ân rất lớn…”
Lý Dục Long lạnh lùng phán dẹp tan ảo tưởng tốt đẹp của cậu “Có biện pháp nào? Tôi mà không mua thì cậu thế nào chịu đi. Đừng có gán cho tôi mấy cái biệt danh người tốt hay thiện lương gì đó”.
“Ách… chính là cậu cũng không có cùng với vị khách không lễ phép kia so đo” Lưu Vũ Hi tận lực điểm tô cho nhân cách tốt đẹp của Lý Dục Long.
Lý Dục Long lãnh khốc nở nụ cười, có ý tứ hàm xúc nói “Này cậu không cần quan tâm, để cho cô ta đắc ý thêm vài ngày thì mới vui”
“A?” Lưu Vũ Hi đang muốn cố tìm ẩn ý trong lời nói của hắn xem có chứa tin tức nào đáng sợ không, bất quá cậu thật không có can đảm cũng không có năng lực mà đi tìm tòi nghiên cứu cái ẩn ý kia.