Vườn Trường Bạo Quân
Chương 6 :
Ngày đăng: 05:54 19/04/20
Một tuần sau———–
“Vũ Hi? Vũ Hi? Con đã xong chưa? Bạn của con đang đợi dưới nhà kìa” Lưu mẫu ở ngoài cửa đối với đứa con trong phòng hô lớn.
“Chờ một chút, sắp xong rồi…” Bên trong truyền đến tiếng trả lời bối rối của Vũ Hi, Lưu mẫu không yên lòng, lại hỏi:
“Con làm sao vậy? Có phải quần áo không vừa người hay không?”
“Không phải…” Lưu Vũ Hi mở cửa đi ra, một thân quần áo màu trắng, quý phái thoạt nhìn nghiễm nhiên như một tiểu công tử quý tộc.
“Oa! Thực đáng yêu a” tiếng Lưu mẫu tán thưởng vang lên.
“Con cảm thấy nó có chút không được ổn cho lắm…” Lưu Vũ Hi cả người không được tự nhiên.
“Làm gì có, rất hợp, có muốn xịt thêm một ít nước hoa hay không?”
“Không cần a…”
Lưu mẫu giúp cậu chỉnh chu lại quần áo, chỉnh lại cái nơ hình con bướm trước cổ, dặn dò nói “Khó có được người ta mời đi dự tiệc sinh nhật, nên cảm ơn người bạn kia một tiếng nga, khi nào gặp cha của người ta thì nên chào hỏi trước, như vậy mới lễ phép”
“Dạ…” Lưu Vũ Hi không có ý kiến gì điểm gật đầu.
“Có cơ hội thì nên mời vị bằng hữu kia đến nhà chơi một lần, ăn cơm canh đạm bạt với gia đình cũng tốt”
“Này…” Lưu Vũ Hi không có cách nào sảng khoái mà đáp ứng được. Nếu Lý Dục Long thấy cha mẹ mình, thật không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện khủng bố gì… Lưu Vũ Hi đáy lòng sợ hãi suy nghĩ.
“Tốt lắm, đừng chậm trễ thời gian, vị bằng hữu của con ở dưới lầu chờ cũng lâu rồi”
“Hảo, con đi đây…” Lưu Vũ Hi mang theo một cái túi quà nhỏ, bước nhanh ra khỏi nhà. Đi xuống dưới lầu, thấy một chiếc xe màu đen dài hơn cả cái cái xe hiệu Roll-Royce đang đổ trước cửa nhà.
Xe… cũng thật là khoa trương quá đi! Lưu Vũ Hi mắt nhìn mà đầu choáng váng. Loại xe này đúng là đối với những người bình dân như mình thật là khó thấy, cũng may bây giờ là buổi tối, bằng không sẽ khiến cho những người dân phụ cận gây nên một trận rối loạn.
Người bạn mà mẹ mình nói thì đang ngồi ở giữa xe, không ngoài ai khác đó chính là Lý Dục Long, khoác lên mình một hình tượng nam nhân hào phóng, trên thân mặc một bộ lễ phục màu xám sang trọng, phong độ khí chất của một công tử giàu có hiển lộ không bỏ sót chút nào. Bất quá khi hắn mở miệng thì một hình tượng đẹp đẽ một cái biến mất không còn——–
“Mẹ nó cậu đang mơ màng cái gì? Muốn đứng trời tròng như vậy đến bao giờ?” Lý Dục Long đối với cậu mặt nhăn mày nhíu, oán giận nói
“Không có gì… thực xin lỗi…” đối mặt với bạo quân Lý Dục Long này chỉ có thể cuối đầu ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất.
“Mau tới đây!” Lý Dục Long không nhẫn nại hô, Lưu Vũ Hi vội vàng chạy chậm đến trước mặt của hắn. Lý Dục Long cao thấp đánh giá cậu một phen, tiếp theo tiến sát đến bên người đưa mũi xuống chiếc cổ xinh xắn, thật sâu hít một hơi.
“Cậu mới tắm?”
“Ân, đúng vậy…” Có vấn đề gì sao? Lưu Vũ Hi trong lòng tràn đầy hoang mang.
Lý Dục Long cười xấu xa nói “Đem mình trở nên sạch sẽ thơm tho như vậy, rốt cục quyết định đêm nay hiến thân cho tôi đi?”
Lưu Vũ Hi sau một lúc mông lung mới hiểu được ý tứ của hắn, cậu ngượng ngùng lắc đầu như chết “Không phải! Tuyệt đối không phải!”
“Như thế nào còn chối? Đem chính mình biến thành đẹp đẽ như vậy không phải vì hảo dụ dỗ tôi sao?” Lý Dục Long không để ý đến lời phủ nhận của cậu, cố ý nói.
“Tôi nào có biến thành đẹp đẽ…” Lưu Vũ Hi khóc không ra nước mắt nói, cậu bất quá chỉ là tắm rửa bình thường mà thôi.
“Tốt lắm, không nói nữa, lên xe” Lý Dục Long mở cửa xe, Lưu Vũ Hi thuận theo ngồi vào xe. Lý Dục Long ngồi ổn thì đối với tài xế nói “Đi thôi”
“Vâng, tam thiếu gia” người lái xe trả lời như đã được huấn luyện qua, bắt đầu khởi động xe.
“Muốn uống chút gì không?” Lý Dục Long mở ra một cái tủ lạnh nhỏ gắn ở trong xe hỏi, Lưu Vũ Hi đang sợ hãi trong lòng than khi nhìn thấy những trang thiết bị xa hoa ở trong xe, thấy hắn vừa hỏi như vậy, thì cuống quít phục hồi tinh thần lại.
“Ách… không cần, cám ơn…”
“Đã thành quen, miệng không đổi được” Lý Dục Long không sao cả nhún vai.
“Đúng rồi, ba của cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bốn mươi ba”
“Thật sự trẻ tuổi a…” Lưu Vũ Hi nhìn thấy hai cha con ở trong đám khách mời như cá gặp nước “Đúng rồi… cậu không cần cùng ba và nhị ca cậu chào hỏi khách khứa sao?”
“Không cần, không có hứng thú” Lý Dục Long xem như việc không liên quan đến mình nói, tùy tay cầm lấy một ly cocktail trên khay người phục vụ uống.
Lưu Vũ Hi nhìn động tác hắn uống rượu, lại nhìn vị phụ thân cùng nhị ca bị mấy người khách mời vây quanh. Chẳng hiểu tại sao, cậu có thể cảm nhận trên thân của Lý Dục Long có một loại phi thường tịch mịch cùng cảm giác cô độc.
Cậu không tự giác dùng hai tay nhẹ nhàng kéo cánh tay Lý Dục Long, giống như đang đang cố an ủi hắn. Lý Dục Long đặt chén rượu xuống, buồn cười ngắm nhìn cậu.
“Làm gì dùng ánh mắt buồn nôn như thế nhìn chằm chằm tôi?”
“Ách…không có…” Lưu Vũ Hi vội vàng buông tay ra.
Lý Dục Long tâm bỗng nhiên nổi lên ý muốn đùa dai, cố ý kề sát vào cậu, dùng giọng điệu sinh khí hỏi “Uy…Cậu này sẽ không phải là cảm thấy được tôi thật đáng thương đi?”
Ô oa ~~ lại bị hắn nhìn thấu ~~ Lưu Vũ Hi thà chết lắc đầu. “Không…Không có oa…”
“Hừ…Không có? Tôi chán ghét tiểu hài tử nói dối, mau nói sự thật!” Lý Dục Long mói xong, một tay nắm mở miệng của cậu, một tay cầm lấy một cái ly chứa đầy rượu hướng đến miệng của cậu mà chuốc.
“Ô ô…Khụ khụ…Khụ khụ…” Lưu Vũ Hi bị rót vài ngụm rượu mạnh, bị ngẹn thẳng ho khan.
“Ha ha ha…” Lý Dục Long thực hiện được ý đồ cười lớn, nói “Tôi thấy phương pháp này tốt, uống rượu xong cậu sẽ nói ra sự thật”
Lưu Vũ Hi khuôn mặt trướng thành quả hồng, ho đến mức nước mắt đều ứa ra, cậu lại vừa khó chịu vừa chán nản trừng hắn______ cậu lại có thể đi đồng tình với cái tên hư hỏng này! Thật là đồ ngốc, ngu ngốc ngu ngốc!
Cậu không biết, bộ dạng cậu trừng mắt nhìn hắn một chút uy hiếp cũng không có ngược lại càng làm khơi màu dục vọng của Lý Dục Long. Lý Dục Long thấy trong lòng loạn chiến, trong mắt nổi lên hai đốm lửa. Hắn mạnh uống một ngụm rượu, đưa đến bên miệng Lưu Vũ Hi, miệng đối miệng, mớm rượu cho cậu.
“Ô ô ô…” Trong cổ họng vừa nóng vừa khô, trong bụng như có ngọn lửa cháy hừng hực, Lưu Vũ Hi cảm giác như mình sắp bị nổ tung!
Sau khi đem một ngụm rượu toàn bộ rót vào miệng của Vũ Hi, Lý Dục Long rốt cuộc buông cậu ra, thỏa nguyện ước mong liếm lấy dấu vết còn lưu lại bên môi. Lưu Vũ Hi thở gấp mạnh, đầu choáng váng não như trướng lên vịn lấy mép bàn bên cạnh, đứng cũng không vững.
Lý Dục Long một tay đem cậu ngăn đón tiến vào trong lòng ôm chặt lấy, ghé vào lỗ tai cậu phun ra hơi thở nóng rực “Tiểu quai quai, lúc này nên nói thật rồi chứ?”
Không chỉ nói là “nói thật” Lưu Vũ Hi hiện tại ngay cả “nói” cũng nói không được, cậu hôn mê tựa vào lòng Lý Dục Long.
Bởi vì ánh mắt đại đa số đều tập trung ở trên người hai cha con Lý Tuấn Hồng, nên đối với hình ảnh thân mật của đôi tiểu tình nhân bên này cũng không đưa tới cái chú ý gì, chính là, ở cách đó không xa trong rừng cây, một đôi mắt hắc lục đang nhìn chăm chú vào bọn họ, phóng ra tia phẫn nộ âm lãnh.
Trong tràng ngọn đèn dần dần chuyển ám (tối), âm nhạc cũng tùy theo chuyển biến thành khúc ca sinh nhật, đèn tựu lại một chỗ đưa đến trên người của Lý Tuấn Hồng đang đứng. Yến hội cũng đến hồi cao trào, khách khứa đều tập trung lại đây, sôi nổi buông chén rượu trong tay cùng dĩa ăn, đi theo nhịp vỗ tay.
Trần Tân cùng hai gã người hầu đẩy một cái bánh sinh nhật thật to đi vào trong đại sảnh, bánh gồm có năm tầng, độ cao đủ bằng một nam tử trưởng thành. Bạn họ đem bánh ngọt đến trước mặt Lý Tuấn Hồng, tất cả mọi người đồng loạt reo hò, trong tràng không khí nhất thời tăng vọt.
Khi người hầu hướng ngọn nến trên cái bánh châm lửa, Lý Tuấn Hồng bên cạnh Lý Dục Hào hướng Lý Dục Long ngoắc, ý bảo hắn lại đây. Lý Dục Long bĩu môi, lôi kéo Lưu Vũ Hi đầu óc còn choáng váng đi qua.
Người điều khiển chương trình của buổi tiệc chỉ huy mọi người hát bài ca mừng sinh nhật, Lưu Vũ Hi giữ vững tinh thần cũng hát theo. Lý Tuấn Hồng vẫn luôn luôn duy trì mỉm cười đi theo chỉ huy của dàn nhạc. Sau khi xướng ca, vài vị tiểu thư hô “Mau cầu nguyện mau cầu nguyện!”
Lý Tuấn Hồng hợp tác ở trước bánh sinh nhật vỗ tay, bộ dáng như đang cầu nguyện, tiếp theo mở mắt ra, đem ngọn nến thổi tắt, mọi người bộc phát đồng loạt vỗ tay.
“Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người nể mặt” Lý Tuấn Hồng khí phái mười phần phất tay đáp tạ.
Lưu Vũ Hi ở bên này nhìn thấy, nghĩ thầm kỳ thật ba của Lý Dục Long tịnh không đáng sợ như hắn nói, xem chừng còn rất ôn hòa. Lúc này, Lý Tuấn Hồng đang tiếp nhận cây dao nhỏ từ người hầu hai tay dâng lên, dùng để cắt bánh.
Ở trong tiếng vỗ tay của mọi người, Lý Tuấn Hồng cắt ra cái bánh ngọt ở tầng cao nhất. Nhưng vào lúc này, bánh ngọt đột nhiên ở giữa vỡ ra hai nửa, một người phụ nữ xinh đẹp xông ra!.