Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang

Chương 10 :

Ngày đăng: 15:06 19/04/20


“Thiếu gia….!!” Cẩm Hoan thúc ngỡ ngàng nhìn Lâm Duệ Hi đang từ trên giường lảo đảo ngồi dậy. Y suy yếu nói:



“Thật xin lỗi, Cẩm Hoan thúc, đã khiến ngươi lo lắng……”



“Không không…… Thiếu gia, ngài không có việc gì là tốt rồi.” Cẩm Hoan Thúc lau lau nước mắt, thấp giọng: “Thiếu gia, ngài sinh bệnh hôn mê đã mấy ngày nay, trong nhà và trong triều đình đã xảy ra không ít đại sự……”



Lâm Duệ Hi gật đầu, y hiện tại phải xử lý rất nhiều việc: “Ta biết……”



Cẩm Hoan thúc não nề nói: “Khi ngài hôn mê, chúng ta đều rất lo lắng, mọi người đã bắt đầu loan truyền, rằng…… rằng……



Lâm Duệ Hi thấy ông ấp a ấp úng liền nhíu mày: “Ngươi cứ nói, ta sẽ không trách ngươi.”



“Ân…… Mọi người bên ngoài cư nhiên nói thiếu gia ngài bỏ rơi Tiểu Tình quận chúa!” Cẩm Hoan thúc tức tối nói.



“Mặc kệ mấy lời của họ đi, sau đó thì sao?” Lâm Duệ Hi lại hỏi.



“Ngũ Vương gia nghe xong mấy lời này đương nhiên cũng rất giận dữ, sau đó chúng ta đã báo với ngài ấy là ngài trước khi hôn mê đã đến Cung Vương phủ, vì thế ngũ Vương gia liền đi tìm Cung Thân vương. Hình như Cung Thân Vương đã nói một số lời không dễ nghe, hai người thiếu chút nữa thì đánh nhau……..”



“Đánh nhau?” Lâm Duệ Hi hít mạnh một hơi.



“Không có đánh thật, nhưng không lâu sau việc này đã truyền đến trong cung, Hoàng Thượng triệu bọn họ tiến cung, hai người lại ở trước mặt Hoàng Thượng cãi vã một trận, Cung Thân Vương nói cái chết của Tiểu Tình quận chúa có liên quan tới ngũ Vương gia, sau lại càng làm quá, đã nói ra rất nhiều chuyện.” Cẩm Hoan thúc nói một hơi dài, dừng lại thở gấp, Lâm Duệ Hi vội tiếp: “sau đó ra sao?”



“sau đó Vương phi của Cung Vương phủ, thị nữ của Tiểu Tình quận chúa, còn có A Nghiễm cũng được triệu đến.”



“A Nghiễm?”



“Đúng a! Ai ngờ tiểu tử A Nghiễm đã nhận không ít ưu đãi của Cung Thân Vương, hắn thừa nhận chính hắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra tại Cung Vương phủ, tiểu tử này thật sự rất đáng giận!”



“Vậy…… Hoàng Thượng có xử phạt bọn họ không?”



“Hoàng Thượng giao việc này cho tông chính tự xử lý, hôn qua ngũ Vương gia tiến cung, giờ vẫn chưa trở về. Thiếu gia đừng lo lắng quá, tội của ngũ Vương gia và Cung thân vương không phải là đại tội, không cần khẩn cấp.”



“Sự việc này…… Ta cũng có trách nhiệm.” Lâm Duệ Hi áy náy nói.



“Thiếu gia, ngài nói cái gì vậy?” Cẩm Hoan Thúc khẩn trương: “Việc này sao lại có liên quan đến ngài được? Là ngũ Vương gia và Cung Thân Vương xích mích mà thôi.”



“Có lẽ là như thế …… Nhưng ta cũng có trách nhiệm……” Lời còn chưa dứt, Lôi Hạo Tường đã từ đâu đi tới. Hắn hơi thở gấp, mấy lọn tóc trên trán bị mồ hôi bết dính, hai má phiếm hồng.



Lôi Hạo Tường cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sáng ngời gắt gao nhìn Lâm Duệ Hi, Lâm Duệ Hi né tránh ánh mắt hắn, nói với nhóm người hầu: “Các ngươi lui xuống đi.”



Trong phòng chỉ còn hai người, Lâm Duệ Hi vươn tay ý bảo: “Vương gia đã ăn cơm chưa? Mời ngồi……”



Lôi Hạo Tường bỗng nhiên nắm chặt tay y, trong long Lâm Duệ Hi chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên.



“Ngươi đã tỉnh?” Lôi Hạo Tường trầm giọng, thanh âm mang theo trách cứ cùng lo lắng, Lâm Duệ Hi nhìn hắn, mới phát hiện hắn tiều tụy không ít, hai má hóp lại, hốc mắt xuất hiện hai quầng thâm màu xám nhạt. Bản than sinh bệnh, hắn nhất định đã rất lo lắng……



Lâm Duệ Hi ngây người, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, đã hại ngươi lo lắng……”



Lôi Hạo Tường thấy y như vậy, khẩu khí rất nhanh đã mềm xuống: “Ngươi không có việc gì thì tốt rồi…… Còn cái gì hiểu lầm, mâu thuẫn, chúng ta cùng nhau nói rõ, hảo hảo giải quyết, đừng không thèm để ý tới ta.”



Lâm Duệ Hi gật đầu, vì sao sau khi đã biết bản chất thật của đối phương, y lại bị sự ôn nhu kia làm cho chấn động? Y cảm thấy vô cùng xấu hổ về bản thân mình.



Lôi Hạo Tường kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh y, nắm tay y hỏi: “Duệ Hi, ngươi có khỏe không?”



Lâm Duệ Hi nhẹ nhàng rút tay về, khẽ đáp: “Ừm……”



Lôi Hạo Tường phát hiện ra sự khác thường của y, hai mắt lóe lên, thấp giọng hỏi: “Duệ Hi, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”



Lâm Duệ Hi nhìn hắn, lại do dự quay mặt đi. Lôi Hạo Hường nâng cằm y lên kéo trở lại, nhìn thẳng vào hai mắt y, nói: “Ta nói rồi, có cái gì hiểu lầm, chúng ta phải đối mặt nói rõ chứ không được không để ý tới ta.”



Lâm Duệ Hi hít sâu một hơi, rốt cục lấy hết dũng khí: “Cung Thân Vương hắn…… Nói một ít chuyện của ngươi……”



Lôi Hạo Tường nhíu nhíu mày, lạnh lùng cười. “Hắn nói như thế nào?”



“Có liên quan đến việc thi tập bị thiêu hủy, hắn nói là ngươi đã hãm hại Trần Chi Hiếu ……” Lâm Duệ Hi thử gợi chuyện, thấy hắn không có phản bác, mới tiếp tục: “còn có ân oán giữa ngươi và hắn, còn có…… Hắn nói ngươi đã nhạo báng ta trước mặt hắn, nói ta rất khờ dại……”



Lôi Hạo Tường thừa nhận: “Sự việc thi tập bị thiêu kia quả thật là ta làm, ta và Cung thân vương luôn diện cùng tâm không cùng (bằng mặt mà không bằng lòng), nhưng ta tuyệt đối không có nhạo báng ngươi.”



Lâm Duệ Hi cười nhạt: “Cho dù ngươi đã nhạo báng ta cũng không quan trọng, bởi vì ta quả thật rất khờ dại……”



“Là rất quạn trọng!” Lôi Hạo Tường nghiêm mặt nói: “ta tuyệt đối không có coi thường ngươi! Ngươi phải hiểu ngươi ởtrong lòng ta là có bao nhiêu quan trọng!!!”



Lâm Duệ Hi khẽ cười, cúi đầu không nói. Lôi Hạo Tường kéo tay y, ngôi sát lại gần y, “ta quả thật đã làm không ít việc không rõ ràng, ta chẳng thể phủ nhận, nhưng đó là do tình thế bắt buộc. Tỷ như chuyện Trần Chi Hiếu, ta nếu không như vậy làm, sẽ không thể khống chế được hắn, và hắn sẽ lại tiếp tục bày quỷ kế hãm hại chúng ta……”



“Ta hiểu.”



”Ngươi không tin lời ta sao?” Lôi Hạo Tường chợt hỏi, vô thức siết chặt tay.



”nếu ta không tin lời của ngươi, thì ta thực ngốc nghếc……”




“Đại nhân, có cần tiểu nhân gọi kiệu cho ngài không ạ?” Người tiểu tư quan tâm hỏi.



“Ừm……” Lâm Duệ Hi hữu khí vô lực trả lời.



Rời Đức vương phủ, sau khi đã kên kiệu, Lâm Duệ Hi ôm mặt, rốt cuộc không thể ức chế mà rơi nước mắt……



Ngày hôm sau, do đêm trước trong kinh có bão tuyết nên tường thành nguy nga đều phủ một lớp tuyết dày. Gió sớm thổi trên nền tuyết trắng, vài cành đào kiên cường ngạo nghễ vươn mình cô độc.



Lâm Duệ Hi đứng ngoài Trạng Nguyên phủ, phóng tầm mắt nhìn lên bầu trời trong xanh đầy nắng.



“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong.” Mã phu đặt bao hành lí cuối cùng lên xe, đi đến bên cạnh y bẩm báo.



“Ừm.” Lâm Duệ Hi không tiếp tục lưu luyến, y bình tĩnh lấy ra một phong thư giao cho Cẩm Hoan thúc, nói: “Nếu ngũ Vương gia đến tìm ta thì giao phong thư này cho hắn, ngàn vạn lần nhớ kỹ, phải giao tận tay cho hắn.”



“Lão nô đã biết.” Cẩm Hoan thúc cẩn thận tiếp nhận.



Lâm Duệ Hi lại dặn dò thêm vài câu, cuối cùng từ biệt Cẩm Hoan thúc cùng nhóm hạ nhân, lên xe ngựa đi tới biên thành xa xôi.



Một thời gian sau………



Ngư dân người quăng lưới, kẻ kéo lưới, một số người ở sau vội vàng gỡ tôm cá ở trong lưới ra cho vào các thùng gỗ.



Trên bến tàu, một thiếu niên vận bố y lam xám,  đi tới chỗ mấy lão ngư dân đang tất bật làm việc. Đoàn người thấy y, đều nhiệt tình chào hỏi:



“Lâm đại nhân, hôm nay sớm vậy?”



“Lâm đại nhân tốt lành.”



Lâm Duệ Hi mỉm cười đáp lại: “Mọi người tốt lành a, tất cả vất vả rồi.”



“Lâm đại nhân, ta mấy ngày nay đã bắt được không ít tôm cá, ngài có muốn lấy một ít về?” một lão trung niên nhiệt tình hỏi.



“Không cần, các ngươi giữ lại mà bán a……” Lâm Duệ Hi vội vàng từ chối.



“Ai, đây chỉ là mấy con tôm con cá thôi, đại nhân đừng ngại.” Lão trung niên cố gắng dúi rá tôm vào trong tay Lâm Duệ Hi. Thịnh tình không thể chối từ, Lâm Duệ Hi đành phải nhận lấy.



“Trương đại thúc, ngươi nếu mỗi lần đều làm như vậy, ta về sau cũng không dám tới tuần tra nữa……” Lâm Duệ Hi cười đùa.



“Ha ha…… Lâm đại nhân nếu không dám đến, chúng ta liền đem ngư hoạch đưa tới nha môn là được.”



Người khác tiếp lời: “Vậy nha môn chẳng phải là sẽ hôi tanh tận trời[1] sao?



Mọi người đang nói cười vui vẻ, bỗng một nam tử bộ dáng có vẻ là sư gia vội vội vàng vàng chạy đến, hô to:



“Lâm đại nhân! Lâm đại nhân!” sư gia tới bên cạnh Lâm Duệ Hi vừa thở vừa nói: “Ngài…… Ngài mau trở về, khâm sai đại thần…… Mang theo thánh chỉ đến đây……”



Lâm Duệ Hi nghe xong cũng cả kinh, y vội từ biệt các ngư dân, nhanh chóng theo sư gia hồi nha môn.



Ba vị khâm sai ngồi trong phòng khách, mấy nha dịch đang ở tiếp đón bọn họ. Họ vừa thấy Lâm Duệ Hi tiến đến liền đứng lên.



“Thái thú Bảo Thục quận Lâm Duệ Hi tiếp chỉ.” Vị khâm sai dẫn đầu lấy ra một quyển thánh chỉ màu vàng.



Lâm Duệ Hi cùng sư gia, nha dịch vội vàng quỳ xuống. Khâm sai kia cất giọng đọc:



“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…. Thái Thú Bảo Thục quận Lâm Duệ Hi, nhận chức Thái Thú tới nay đã nửa năm đã được những thành tựu đáng kể, đời sống nhân dân có cải thiện lớn, được người dân kính yêu[2]. Nay Bảo Thục quận đã được quản lí rất tốt, hiện giờ quyết định sát nhập Bảo Thục quận vào lãnh địa của Đức Vương gia, phong Đức Vương gia làm Bảo Thục Hầu Vương, Lâm Duệ Hi tiếp tục giữ chức Thái Thú, toàn lực phụ trợ Hầu Vương. Khâm thử”



“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……”



Lâm Duệ Hi tiếp nhận thánh chỉ, mờ mịt đứng lên.



Cái người gọi là Đức Vương gia, chẳng lẽ chính là…… Y đang trầm ngâm suy nghĩ, một thanh niên anh tuấn mặc cẩm y từ sau đại thụ nhanh chóng tiến tới.



Lâm Duệ Hi thấy hắn, kinh ngạc há hốc miệng. Nhóm khâm sai cùng sư gia vội vàng khom người cung kính: “Bái kiến ngũ Vương gia……”



Lôi Hạo Tường đi một mạch đến trước mặt Lâm Duệ Hi đang đứng ngây ngốc rồi mạnh mẽ vương tay ôm chặt y vào trong ***g ngực.



“Vương…… Vương gia!” Lâm Duệ Hi lập tức tỉnh táo lại, giãy giụa đẩy tay hắn ra. Lôi Hạo Tường gắt gao giữ chặt y, cắn lên vành tai y, hung hăng nói nhỏ: “Bảo ta đừng tới tìm ngươi? Nói chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt? Còn dám gạt ta là ngươi đã có tình nhân tại Bảo Thục quận? Bắt đầu từ giờ khắc này, ta muốn cho tất cả mọi người biết tình nhân của ngươi là ai!”



Nghe thấy câu cuối cùng kia, Lâm Duệ Hi mới giật mình, đáng tiếc đã quá muôn, Lôi Hạo Tường nhanh hơn một bước giữ chặt khuôn mặt y, hôn thật mạnh lên đôi môi đang khẽ nhếch lên.



Lâm Duệ Hi hoàn toàn cứng ngắc, bốn phía vang lên những âm thanh ngạc nhiên trầm trồ khiến y vô cùng xấu hổ. Đầu lưỡi bá đạo của Lôi Hạo Tường quậy loạn một vòng trong miệng y rồi mới hảo tâm buông ra.



“Tiểu bảo bối, ngươi lần này trốn không thoát được nữa rồi.” Lôi Hạo Tường cười tà mị nói, Lâm Duệ Hi ngậm chặt miệng, khuôn mặt như hoa Hải Đường hồng diễm.



Trời xanh ngàn dặm, nắng vàng rực rỡ, hoa hè bướm lượn, liễu biếc sóng dài[3], Bảo Thục quận nơi đây đang bắt đầu bước vào một mùa hè mới.



HOÀN