Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:06 19/04/20


Cành liễu héo rũ rủ bóng xuống mặt nước, nụ hoa sắc hồng phấn nộn cùng với sương phong nhẹ thổi, tản mát ra hương thơm nhàn nhạt. Giữa hoa viên mùa đông, duy chỉ có hoa đào ngạo nghễ đơn độc.



Một thiếu nữ thân vận áo choàng lông hồ trắng muốt đứng giữa vườn đào, từng đợt tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, nàng ung dung xoay người, không cần nhìn đã đoán được người đến là ai.



“Ngũ Vương gia…” Tiểu Tình hạ thấp mi mắt.



Lôi Hạo Tường nhìn quanh bốn phía, bên bờ sông tiêu điều chỉ có một mảnh liễu tàn, không hề thấy bóng dáng người nào khác. Hắn gật đầu nói: “Cám ơn quận chúa đã giữ lời hứa đến đây một mình.”



“Đối với việc Ngũ Vương Gia dặn, Tiểu Tình tất nhiên sẽ hết sức phối hợp. Tiểu Tình quận chúa khó nén được tình cảm ái mộ trong lòng, cúi thấp đầu, không cho người đối diện thấy được ánh mắt của mình.



Lôi Hạo Tường lấy chiếc khăn tay có tú thêu đôi uyên ương ra, nói: “Tâm ý của ngươi bản vương đã hiểu được, ta vô cùng cảm tạ.”



“Không có…… Chỉ trách ta lỗ mãng, mới làm hại Lâm đại nhân……” Tiểu Tình hổ thẹn nói.



“Quận chúa không có lỗi.” Lôi Hạo Tường nghiêm mặt: “Ngươi cùng Duệ Hi chính là rơi vào bẫy của Cung Thân Vương.”



Tiểu Tình thầm giật mình, ngẩng đầu khó hiểu, rồi lại nhanh chóng cúi xuống.



“Quận chúa, ngươi không tin sao?” Lôi Hạo Tường đối với phản ứng của nàng không mấy vừa lòng.



“Không…… Ta tin……” Tiểu Tình sớm mơ hồ cảm giác được âm mưu của ca ca, nàng nhiều lần định giải thích với hắn mình cùng Lâm Duệ Hi trong lúc đó là trong sạch, nhưng đều bị người kia quát bảo ngưng lại, hắn chỉ muốn nàng nhất tâm, một lòng một ý chờ lập gia đình.



Ca ca chẳng những không cho nàng nhắc lại sự việc kia, còn phái người giám thị nhất cử nhất động của nàng, hôm nay cũng là phí rất nhiều tâm tư mới có thể một mình đến gặp Lôi Hạo Tường. Như thế xem ra, nàng cùng Lâm Duệ Hi quả thật là bị ca ca thiết kế……



Ca ca vì sao phải làm như vậy? Hắn rốt cuộc đang tính toán điều gì…… Biểu tình trên mặt Tiểu Tình bất định, Lôi Hạo Tường quan sát thần sắc của nàng, đại khái cũng đoán ra nàng là đang suy nghĩ điều gì.



“Quận chúa, nếu ngươi thật sự có tâm, ta muốn thỉnh cầu ngươi làm một chuyện.”



“Vương gia xin cứ nói.”



“Ta hy vọng ngươi có thể thối hôn.” Lôi Hạo Tường dùng ngữ khí mền nhẹ nói, ánh mắt cũng chăm chú nhìn Tiểu Tình, không để cho nàng cự tuyệt



Tiểu Tình không có vẻ bất ngờ, chỉ là cúi đầu càng thấp. Một lúc lâu sau, nàng yếu ớt hỏi:



“Vương gia…… là vì Lâm đại nhân sao?”



“Không phải chính ngươi thêu đôi uyên ương này sao? Trông rất giống hai chúng ta, như thế nào còn hỏi vậy?” Lôi Hạo Tường cười khẽ.



Ánh mắt Tiểu Tình  nhìn về mặt hồ xa xa, Lôi Hạo Tường nhìn thấy đôi diễn thủy uyên ương, hắn cho rằng này đối uyên ương đều là giống đực, lúc ấy còn giật mình rất lâu.



Nàng nhìn chỗ thêu trên khăn tay, liền đã hiểu được quan hệ của Lôi Hạo Tường và Lâm Duệ Hi, thật sự chúc phúc cho bọn họ. Nàng khẽ nói: “Đông chí ngày đó…… Ngươi bỗng nhiên tới nhà ta, ta còn thầm cao hứng một hồi lâu …… Nhưng sau này ta mới phát hiện, ngươi là vì Lâm đại nhân mà đến …… Ngươi ngươi còn nhìn y bằng ánh mắt……”



Nàng dừng lại, Lôi Hạo Tường hỏi: “Như thế nào?”



“Ánh mắt ngươi nhìn y…… cùng……giống với ánh mắt ta nhìn ngươi……” Tiểu Tình ngập ngừng nói xong, nàng khẽ siết vạt áo choàng trên người, nhỏ giọng: “Vương gia thỉnh yên tâm, ta nhất định sẽ hướng ca ca đề xuất thối hôn ……”



“Làm khó ngươi rồi, nếu ngươi không có biện pháp mở miệng, ta có thể nghĩ cách khác……” Lôi Hạo Tường vỗ nhẹ bả vai nàng, Tiểu Tình lắc đầu nói: “Không…… Đây đều là hoạ do ta gây ra, nên ta sẽ tự giải quyết, hết thảy đều trách ta nghe lời nha hoàn xúi bậy, tự hẹn Lâm đại nhân ra gặp……”




Lôi Hạo Tường nói là những lời trìu mến với Lâm Duệ Hi, lại bị Cung Thân Vương biến tấu thành nhạo báng. Lâm Duệ Hi lại chẳng biết thật tình, nghe hắn nói vậy trên mặt liền một trận hồng một trận bạch.



Cung Thân Vương thấy y mắc mưu, càng thêm đắc ý: “Nói cho ngươi một chuyện, cái chết của Trần Chi Hiếu, cũng là ngũ Vương gia thân yêu của ngươi một tay thực hiện!”



Hắn bỗng nhiên nhắc tới người này, Lâm Duệ Hi nhất thời còn không có phản ứng, chỉ im lặng lắng nghe: “Lần đầu tiên thi tập bị hủy, đích thực là Trần Chi Hiếu gây nên, nhưng lần phóng hỏa thứ hai, tất cả hoàn hoàn toàn đều là do ngũ Vương gia của ngươi đặt bẫy! Ngươi nghĩ thi tập vì cái gì lại xuất hiện trong nhà Trần Chi Hiếu đúng lúc như thế? Ngũ Vương gia đã sớm mua chuộc được thân tín của Trần Chi Hiếu, bọn chúng liên kết với hộ thành thị vệ để diễn một vở kịch! Trần Chi Hiếu vốn cũng không trong sạch, bị hắn giở trò như vậy, dấu vết liền lộ ra ngay! Sau đó binh bại như núi đổ[2], ngũ Vương gia của ngươi mới có thể thắng!”



Lâm Duệ Hi nghe được trợn mắt há hốc mồm, án kiện thi tập trước đây cư nhiên còn có bí mật này?! Khó trách sự tình phát triển lại trùng hợp như thế! Khó trách Trần Chi Hiếu đến cuối cùng cũng không có thừa nhận tội phóng hỏa! Khó trách Lôi Hạo Tường thường lộ ra cười lạnh mà y không thể hiểu nổi!



“Sao? Giờ đã rõ ngũ Vương gia của ngươi là người thế nào chưa?” Cung Thân Vương cười nhạt.



Lâm Duệ Hi cả người phát lạnh, một câu cũng nói không được, y không thể chịu được đả kích này. Cung Thân Vương trong mắt lóe ra hào quang, hắn rất nhanh lại bày ra một bộ mặt thân thiện, nói: “Lâm đại nhân, mới vừa rồi bổn vương rất xúc động, nói một chút lời thất lễ, hy vọng ngươi đừng để bụng.”



Ánh mắt Lâm Duệ Hi mờ mịt như trước, không nói được một lời.



Cung Thân Vương tiếp tục ghé vào lỗ tai y thầm thầm thì thì: “Hắn vì tư lợi bản thân, làm hại Tiểu Tình mất đi tính mạng, bổn vương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, Lâm đại nhân, hiện tại ngươi đã hiểu rõ hắn, cầu ngươi nhất định phải vạch trần sự thật. Ta muốn bẩm báo Thánh Thượng sự việc này, ta phải lột bỏ bộ mặt giả dối nguỵ quân tử kia, để tất cả mọi người thấy được bộ mặt thật của hắn!”



Lời hắn nói Lâm Duệ Hi một câu cũng nghe không vào, những hình ảnh khi ở bên Lôi Hạo Tường cứ xoay tròn trong đầu y. Này nụ cười ôn nhu, này giọng nói ấm áp…… Chẳng lẽ đều là giả sao?!



Cung Thân Vương thấy y chẳng nói lời nào, bắt đầu không kiên nhẫn kéo kéo cánh tay y. “Lâm đại nhân, ngươi rốt cuộc có nguyện ý cùng bổn vương hợp tác không? Chẳng lẽ đến nước này mà ngươi vẫn còn muỗn bảo vệ ngũ Vương Gia?”



Lâm Duệ Hi vẫn im lặng cúi đầu, khẩu khí Cung Thân Vương bắt đầu tăng thêm: “Tiểu Tình vô tội đã mất mạng, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không muốn đòi lại công đạo sao cho nó……”



Lâm Duệ Hi không đợi hắn nói xong, đột nhiên gạt tay hắn ra, chạy nhanh ra ngoài.



“Lâm đại nhân! Lâm đại nhân!” Cung Thân vương hô to vài tiếng, thấy y không hề dừng lại, hắn hừ lạnh: “Hừ! Đồ không biết thời thế[3]….”



Hắn vừa nói xong thì lão Vương phi nước mắt giàn giụa được thị nữ dìu tới, bà gào khóc gọi tên con: “Tình nhi đều là bị ngươi bức tử! Vì cái gì ngươi phải bức nó như vậy! Ô ô ô…… Vì cái gì phải làm vậy với muội muội của ngươi?!!”



Trong mắt Cung Thân Vương bắn ra hàn quang, hắn né tránh ánh nhìn từ đôi mắt già nua của mẫu thân, lạnh lùng nói: “Mẫu thân, người nói chuyện nên chú ý, Tình nhi là bị ngũ Vương gia và Trạng Nguyên gia Lâm đại nhân bức tử……”



Lão Vương phi run run lau nước mắt, Cung Thân Vương cười lạnh một tiếng.”Mẫu thân, người yên tâm, ta sẽ không buông tha hai tên hung thủ đã bức tử Tình nhi kia.”



Hắn nói xong, lại chăm chú nhìn mẫu thân của mình.



Tuyết trắng rơi xuống từ bầu trời xám xịt. Cước bộ của những người đi đường đều nhanh hơn, cố tìm kiếm một nơi có thể chú bão tuyết. Lâm Duệ Hi mờ mịt bước đi, trong mắt y không có lấy một tia sinh khí, hai chân bước từng bước nặng nề vô định, giống như một cô hồn không chủ, lang thang vất vưởng nơi ngã tư đường.



Y muốn đi đâu? Y muốn gặp ai? Không, Y đâu cũng không muốn đi, ai cũng không muốn gặp……



Tuyết càng lúc càng lớn, còn có vài giọt mưa lạnh như băng hỗn loạn trút xuống, con đường trước mặt bị phủ đầy tuyết, tìm không được lấy một bóng người.



Tóc cùng thân thể Lâm Duệ Hi phủ một tầng nước lạnh, cả thân thể gần như đã đông cứng, nhưng y vẫn ngoan cố bước đi.



Từng trận gió thổi qua lạnh đến thấu xương, cuốn tung lớp y phục mỏng manh.



Lâm Duệ Hi toàn thân chết lặng, trước mắt một mảnh hỗn hắc, rốt cục trụ không nổi ngã xuống đất.