Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 47 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Lại đi thời gian khoảng một nén hương, xa xa ngọn cây xuất hiện một mái nhà, lượn lờ khói bếp đang từ ống khói bay ra. Nhìn mái nhà kia, Phương Đàn đột nhiên dừng bước, Tống Ứng Diêu lôi kéo tay trong lúc nhất thời không chú ý đi về phía trước mấy bước liền bị nàng kéo lại, Tống Ứng Diêu quay đầu nghi hoặc: “Vương Gia làm sao?”
Phương Đàn sắc mặt không tự nhiên nói rằng: “Không có chuyện gì, tiếp tục đi thôi.” Nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại Thái phó, muốn nhìn một chút xem ông có già hay chưa, muốn biết ông gần đây có sống tốt không, có trải qua cuộc sống ông đã từng mong ước, có như trước một lòng nghiên cứu sách cổ. Hiện tại nhà Thái phó ngay khi trước mặt, đáy lòng nàng lại phát sinh một tia sợ hãi, sợ Thái phó nếu như biết việc mình sắp làm sẽ rất thất vọng. Thái phó coi nàng như chính con ruột của mình, vừa nghĩ tới Thái phó sẽ thất vọng về mình, lòng bàn chân của nàng như cắm rễ trên đất, nửa phần không nhúc nhích.
Phương Đàn ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng Tống Ứng Diêu vẫn là cảm giác được bàn tay trong lòng tay của mình đổ mồ hôi nóng. Suy đoán có lẽ Vương gia muốn gặp Thái phó nên trong lòng căng thẳng. Nàng cũng không nói ra. Lôi kéo tay của Phương Đàn chậm rãi đi về phía trước, đồng thời dời đi sự chú ý của Phương Đàn mà nói rằng: “ Vương Gia, ngài còn không cho thần thiếp biết tên của Thái phó”
Phương Đàn suy nghĩ một chút xác thực là chưa có cùng nàng nói chuyện này, nhân tiện thôi thì nói luôn: “Thái phó tên Văn Dạng, tự Huỳnh Dương.”
Tống Ứng Diêu trợn to hai mắt hỏi: “Lẽ nào đây chính là người 10 năm trước đối ra câu đối danh chấn thiên hạ Văn Huỳnh Dương, Văn đại sư?”
“Đúng, chính là ông, tiên sinh cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, bản vương có thể làm học trò của ông cũng là có phúc ba đời.
“Ông ấy nguyên lai là tiên đế sai đến dạy học cho Hoàng huynh, có lẽ hoàng huynh bướng bỉnh chọc giận ông điều gì đó nên ông xin tiên đế thôi giữ chức, tiên đế vì muốn giữ lại ông liền để cho ông dạy dỗ bản vương“. Phương Đàn kể mọi chuyện cho Tống Ứng Diêu nghe.
“Ta đã rõ“. Tống Ứng Diêu gật đầu.
Hai người vừa nói vừa đi rất nhanh sẽ đi đến sân trước. Trước mặt các nàng là khoảng sân của một tiểu viện nông gia bình thường, ba gian nhà lớn kết hợp với nhau thành dãy nhà chính. Ở bên cạnh nhà chính còn hai tiểu gian, trong đó một gian nhỏ phía trước có treo hay dây ớt, có vẻ như đây là nhà bếp. Chủ nhân dùng hàng rào tre cao hơn nữa người bao lại khoảng đất trống trước sân, bên trong nuôi thả gà vịt. Ở đối diện với lối chính của ngôi nhà là hàng rào có hai cây gỗ cao làm cổng ra vào.
Trong sân ngoại trừ tiếng gà vịt kêu thì không có thanh âm nào khác, mà ba gian nhà lớn bên trong cũng yên tĩnh như thế, không biết có người hay không.
“Vương Gia, chuyện này...” Tống Ứng Diêu chỉ vào cửa viện đóng chặt nói.
“Nàng đến gõ cửa thử xem đi.” Phương Đàn cau mày.
“Vậy các ngươi trước hết vào nhà đi, tiên sinh bây giờ không có ở nhà.” Thiếu niên mở cửa ra cho các nàng đi vào.
“Tiên sinh hiện tại ở nơi đâu?” Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu cùng đi vào cửa vừa hỏi.
“Tiên sinh lên núi hái dược“. Thiếu niên tiện tay đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời nói rằng: “Phỏng chừng một hồi sẽ trở lại.”
Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu đứng ở trong sân, ánh mắt đánh giá toàn bộ sân nhà, thiếu niên từ trong phòng bếp bưng trà đến đặt trên bàn nói: “Hai người trước tiên ở chỗ này chờ một chút đi.”
Phương Đàn gật đầu: “Được“. Sau đó cùng Tống Ứng Diêu đồng thời ngồi xuống. Thiếu niên an bài xong cho khách liền tự mình tiếp tục bổ củi.
Phương Đàn nhìn cái sân cũ kỹ, trong lòng có chút chua xót, cúi đầu muốn nâng chung trà lên để che dấu tâm tình của mình, ngón tay không cẩn thận chạm đến bệ trà, cảm giác mà sát từ da truyền đến ngón tay, nàng bưng lên nhìn vào đáy, màu sứ của gốm đã phai nhạt từ lâu lộ ra bên trong một màu trắng bình thường. Trà trong chén cũng là loại dân dã, uống đến trong miệng chỉ có cảm giác đắng ngắt, không có bất kỳ vị thanh tao nào, trà này có lẽ chỉ dùng để giải khát. Phương Đàn tâm tình buồn bã, đặt chén trà xuống, hai tay che mặt hối hận không ngớt.
Ông ấy năm đó sử dụng trà cụ là loại cổ xưa, một hai lá trà cả trăm lạng. Chính mình thực sự là quá bất hiếu, nhiều năm như vậy đối với cuộc sống của Thái phó đều chẳng quan tâm, chỉ khi có chuyện cần giúp mới nhớ đến ông. Nếu như không phải bởi vì cơ cực, Thái phó chắc chắn sẽ không trải qua cuộc sống như thế, có muốn truy cứu trách nhiệm chính là tội của nàng, vẫn là nàng không xứng làm học trò của Thái phó.
Tống Ứng Diêu phát hiện tâm tình Phương Đàn không đúng, duỗi tay nắm chặt bàn tay Phương Đàn. Phương Đàn ngẩng đầu lên, ánh mắt ưu thương. Nàng lo lắng hỏi: “Làm sao?”
Phương Đàn áy náy nói: “Bản vương không làm hết chức trách của mình, để Thái phó trải qua cuộc sống như thế.”
Tống Ứng Diêu an ủi nàng nói: “Này lại không phải Vương Gia sai, Vương Gia không cần quá mức tự trách. Hơn nữa Thái phó của trước đây đã không còn, cho dù Vương Gia muốn thay đổi cũng không cách nào thay đổi, thế nhưng cuộc sống sau này còn rất dài, Vương Gia có thể cho ông một cuộc sống an nhàn”
Phương Đàn cúi thấp đôi mắt, trong lòng nghĩ đến nhữngđiều Tống Ứng Diêu vừa nói.