Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 48 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Sau một lát, Tống Ứng Diêu cảm giác được lực siết dưới tay mình càng mạnh mẽ, ngẩng đầu lên thấy Phương Đàn mi quang lấp lánh nhìn mình, nàng nhoẻn miệng cười, đem bàn tay khác áp lên mu bàn tay của Phương Đàn.
Phương Đàn sau khi trong lòng thông suốt liền một lòng nhìn ngoài sân, hi vọng tiên sinh có thể mau chóng trở về.
Hai người buồn bực ngán ngẩm chờ, Phương Đàn thấy thiếu niên kia hết sức chuyên chú bổ củi, không thèm để ý tới ở bên cạnh hắn còn có các nàng. Cảm thấy thú vị liền mở miệng hỏi: “Ngươi quan hệ thế nào với tiên sinh?”
“Thưa Vương Gia, thảo dân nguyên là người săn bắn gần đầy, thuở nhỏ cha mẹ mất sớm, tiên sinh thương tiếc thảo dân, liền nhận thảo dân làm nghĩa tử, tự mình dạy thảo dân lễ nghĩa, dạy thảo dân đọc sách biết chữ. Đại ân của tiên sinh, thảo dân suốt đời không quên“. Thiếu niên vừa đáp, vừa dùng sức đem rìu bổ xuống từng thanh củi, hai tay nắm chuôi rìu, cánh tay uốn nhanh khéo léo một thanh củi lập tức được bổ ra làm bốn.
Tống Ứng Diêu tuy rằng kỳ quái thiếu niên này vì sao biết thân phận của Vương Gia, nhưng nhìn Vương Gia có vẽ đã biết được gì đó nên cũng không mở lời hỏi.
Phương Đàn lại hỏi thiếu niên: “Ngươi tên là gì?”
“Lâm Tư Thanh.” Thiếu niên lời ít mà ý nhiều đáp, động tác cũng không hề dừng lại.
“Ngươi và tiên sinh mấy năm qua sống trên núi này sao?”
“Đúng”
“Đồ dùng thông thường thì làm sao?” Phương Đàn cau mày hỏi.
“Mỗi tháng thảo dân hạ sơn đi chọn mua một ít đồ dùng tất yếu. Sau đó thuê người bên dưới núi vận chuyển lên”
“Còn tiền thì sao?”
“Tiên sinh không có con cái, tiền tiêu đều là do làm quan trước đây tích trữ. Tình cờ trên núi đào được thảo dược hoặc săn bắt rồi mang ra chợ đổi tiền.” Lâm Tư Thanh ngữ điệu trầm thấp kể lại: “Thế nhưng tiên sinh thường thường ở trong núi chữa bệnh cho những người xung quanh, tiên sinh biết những người miền núi trong nhà đều nghèo khó, vì thế bình thường đều không thu tiền, trừ phi thịnh tình không thể chối từ ông mới nhận lương thực hoặc trứng gà. Nếu như có yêu cầu, ông cũng không ngại vượt núi băng đèo không lấy thù lao tới giúp bọn họ trị liệu, đến giầy đi cũng rách hết mà không hề để ý.”
Phương Đàn trầm mặc không nói, chỉ nghe Lâm Tư Thanh kham khổ nở nụ cười: “Tuy rằng danh tiếng của ông cũng không ít, thế nhưng tiên sinh chỉ muốn sống cuộc sống bình thường. Thảo dân ở đây nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp người nào tốt như tiên sinh. Xưa nay chỉ thấy ông cứu người chứ không mong người khác báo đáp”
“Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, ngươi lại cứ khăng khăng không tin.” Văn Huỳnh Dương thở dài một hơi, hắn đối với người học trò này thực sự không có biện pháp nào.”Ngươi lần này đến là vì thứ kia đi.”
“Vãn sinh vốn nghĩ không đến quấy rối lão sư.” Phương Đàn do dự một lát.
“Vậy tại sao lại đến” Văn Huỳnh Dương cười nói.
“Là bị bức ép, hoàng huynh không chỉ mạng của con, còn muốn gây nguy hiểm cho người khác, con không thể để cho hắn dễ dàng thực hiện như vậy.” Phương Đàn oán giận nói.
Được Phương Đàn chính miệng thừa nhận, Văn Huỳnh Dương lộ ra nét mặt quả nhiên như ta sở liệu, hỏi tiếp “Vậy ngươi đã chuẩn bị tốt cho việc nắm giữ thiên hạ chưa?”
“Dạ vâng”
“Ngươi nghĩ thông chưa? Quyết định ra sao?” Văn Huỳnh Dương hỏi lần nữa.
“Con đã quyết định.” Phương Đàn kiên định nói rằng.
“Quyết định thì không thay đổi.” Văn Huỳnh Dương như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm.
“Thái phó không trách con?” Phương Đàn nín hơi ngưng thần nhìn Văn Huỳnh Dương.
“Trách ngươi cái gì?” Văn Huỳnh Dương dở khóc dở cười hỏi ngược lại.
“Con không có làm được....” Phương Đàn có chút mất mát.
“Ngươi đã làm rất tốt.” Văn Huỳnh Dương đi tới trước Phương Đàn vỗ bờ vai của nàng: “Lão phu những năm này tuy rằng đều sống trên núi, nhưng chuyện ngươi làm ta cũng có nghe thấy. Ngươi làm rất tốt, phải tin tưởng chính mình! Ngươi có thể.”