Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 90 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Trưởng thôn vọt tới trước mặt hai người, thấy Đại Nguyên cả người đều thương tích, kinh ngạc hỏi “Ai đánh? “
Đại Nguyên lắc lắc đầu không chịu nói, đánh nhau với người ta mà còn đánh thua, đây là chuyện tuyệt đối mất mặt.
Đại Nguyên tuy rằng không chịu nói nhưng trưởng thôn vẫn suy đoán ra mấy phần. Ông chỉ vào mũi của hắn mắng to: “Thứ hỗn trướng, bị người ta đánh thành cái dạng này rồi còn có mặt mũi đuổi tới nhà người ta sao”
“Cha, con thật sự thích A Diêu“. Đại Nguyên cau mày, mặt dày mày dạn nói lớn.
“Ngươi” Trưởng thôn nổi trận lôi đình, giơ tay lên muốn tát cho Đại Nguyên một phát.
Nương của Đại Nguyên chạy tới ngăn cản: “Cha Đại Nguyên đừng như vậy, ông đừng đánh Đại Nguyên a”
Trưởng thôn mắng mẹ của Đại Nguyên: “Im miệng, bà nuông chiều nó đến hư thân rồi“. Sau đó vẫn thu tay về quát Đại Nguyên: “Mày nói bậy bạ cái gì. Người ta có vợ có chồng, mày không biết xấu hổ nhưng mà tao biết”
Chuyện về Phương Diêu cùng với người ở kinh thành kia thông qua Hứa đại nương ông đã hiểu. Chỉ hận đứa con trai này quá không hiểu chuyện, rõ ràng nó đã không lọt vào mắt người ta, vậy mà còn mặt dày bám lấy. Ngày hôm nay còn đánh phu quân của người ta, nó đem cái mặt già của ông ném xuống đất hết rồi.
Trưởng thôn lôi kéo Đại Nguyên: “Về nhà! Đừng ở chỗ này làm mất mặt của tao” Tống Ứng Diêu đứng ở một bên muốn giải thích với ông một chút nhưng lại không chen lời vào được, nàng lúng túng không thôi.
Đại Nguyên không dám ngỗ nghịch trưởng thôn, lại không muốn đi, hắn trầm mặc không nói đứng im tại chỗ.
Trưởng thôn nhìn thấy hắn dáng vẻ lì lợm lại bắt đầu phát cáu, tới gần hắn một bước trợn to hai mắt mắng: “Còn không đi! Chẳng lẽ muốn tao đưa mày về”
Đại Nguyên hùng hổ muốn phản bác, mẹ của hắn thấy hai cha con cãi cọ vội vã đẩy Đại Nguyên ra: “Đại Nguyên chúng ta đi nhanh lên, chớ chọc cha con tức giận“. Đại Nguyên nghe mẹ hắn nói thế hắn liền ngoan ngoài bước ra.
Trước khi đi còn nói lớn với Tống Ứng Diêu: “A Diêu, cô yên tâm, nếu như hắn không cần cô nữa cô tìm đến ta, ta thích cô, ta sẽ cho cô hạnh phúc“. Trưởng thôn tức giận dùng tay chân kéo tên phá hoại này, suýt nữa đã muốn đánh chết nó. May là mẹ Đại Nguyên kịp lúc lôi hắn đi.
Trưởng thôn để cho mẹ Đại Nguyên mang hắn đi rồi mới xoay người hổ thẹn nói với Tống Ứng Diêu: “Phương cô nương, thực sự xin lỗi, ta không biết dạy con để gây phiền toái cho cô”
Phương Đàn: “Ta đã an bài xong, có những vị quan lão thành kia nên không có việc gì. Vương phi so với triều đình sự vẫn quan trọng hơn“. Lại tiếp tục ôm eo Tống Ứng Diêu kề sát tới trên người nàng cọ cọ, làm nũng gọi: “Vương phi ~ “
Tống Ứng Diêu thân thể cứng đờ, đối với Phương Đàn biểu hiện như vậy không hề sức đề kháng, chỉ cần nàng gọi mình là Vương phi, trái tim của mình liền nhuyễn ra, cảm giác mình sắp luân hãm theo đó rồi, nàng miễn cưỡng nói: “Vết thương cũng thoa thuốc, cơm cũng ăn qua, nàng có thể đi rồi”
Phương Đàn: “Ta buổi tối có thể ở lại hay không?”
Tống Ứng Diêu kiên quyết từ chối: “Không thể”
“Một mình trở lại... Ta sợ... Trời tối...” Phương Đàn châm chước.
Tống Ứng Diêu kinh ngạc: “Vương Gia còn sợ trời tối?”
“Ta không sợ trời tối, chính là sợ Đại Nguyên đột nhiên xuất hiện đánh ta nữa thì sao“. Ý đồ của Phương Đàn là thu phục Tống Ứng Diêu: “Hơn nữa trở về không ai bôi thuốc cho ta”
“Trầm hộ vệ bây giờ có lẽ đã trả lại” Tống Ứng Diêu suy nghĩ một chút nói rằng.
“Nàng tại sao có thể để nữ nhân khác chạm vào ta?” Phương Đàn không thích chút nào.
“Vương Gia, Trầm hộ vệ là thuộc hạ của ngươi.” Tống Ứng Diêu hảo ý nhắc nhở.
“Vạn nhất ta không cẩn thận liền động lòng cơ chứ?” Phương Đàn đem Tống Ứng Diêu xoay chuyển thân, ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt Tống Ứng Diêu chăm chú nói rằng.
Tống Ứng Diêu chưa bao giờ từng nghĩ qua cái này giả thiết, hai người đối diện nhau hồi lâu sau Tống Ứng Diêu giơ tay lên khẽ vuốt vầng trán Phương Đàn, ánh nến phản xạ thâm thúy đôi mắt Phương Đàn, Tống Ứng Diêu từ nàng trong con ngươi nhìn thấy tâm tình của nàng ấy. Nơi đó có một người, là nàng, chỉ có nàng.
Ma xui quỷ khiến Tống Ứng Diêu dùng môi dán lên môi của Phương Đàn.
Nàng chỉ có thể cho nàng ấy một câu trả lời chắc chắn.