Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 91 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Phương Đàn ôm sát Tống Ứng Diêu eo, chậm rãi thu ngắn khoảng cách giữa hai người, Tống Ứng Diêu chân mềm nhũn liền ngồi lên đùi của nàng. Độ cao của hai người hiện tại vừa vặn cho môi Phương Đàn chạm đến môi Tống Ứng Diêu.



Phương Đàn còn tiếc chưa đủ gần, nàng muốn chính là cứ sát lại một chút, sát lại một chút... Mãi đến tận khi cho dù bên ngoài phát sinh chuyện gì các nàng cũng không thể tách rời nhau. Nàng ngẩng cao đầu, bàn tay hướng lên trên kéo nhẹ Tống Ứng Diêu xuống thấp một chút, đến khi hai người đầy đủ gần gũi, nàng duỗi đầu lưỡi đến cạy hàm răng Tống Ứng Diêu ra nhưng không cẩn thận chạm đến vết thương nơi khóe miệng, không nhịn được tê một tiếng, nhất thời bầu không khí ám muội hoàn toàn biến mất.



Tống Ứng Diêu cả người chấn động, lý trí đột nhiên trở về, nàng mở mắt ra rời môi Phương Đàn, đứng lên. Thấy Phương Đàn dường như đang rất bất mãn.



Phương Đàn thất vọng mất mác buông tay ra, âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã không đánh nhau với Đại Nguyên làm gì. Nàng đứng lên cúi đầu thu dọn quần áo: “Tất nhiên Vương phi không chịu cho ta ở lại, ta sẽ rời đi“. Trong giọng nói có phần buồn bã.



Nếu tối nay không được, vậy thì ngày mai trở lại, nàng không tin Tống Ứng Diêu tuyệt tình như vậy. Nhưng nàng cũng không thể mặt dày mày dạn ở chỗ này, sẽ chọc giận Ứng Diêu phiền lòng.



Bên tai truyền đến giọng nói Tống Ứng Diêu: “Chờ đã...” Phương Đàn nghe tiếng ngẩng đầu lên mê man nhìn nàng.



Tống Ứng Diêu nhượng bộ: “Vương Gia buổi tối ở lại đây đi“. Nàng đưa tay sờ sờ gò má của mình, mặt trên nóng bỏng a thật nóng bỏng.



Phương Đàn thụ sủng nhược kinh hỏi: “Thật sao?”



Tống Ứng Diêu xệ mặt: “Nếu không tin, Vương Gia có thể đi“. Phương Đàn lập tức im re không dám nói nữa lời.



Hai người rửa mặt xong xuôi, Phương Đàn tiến vào phòng ngủ ngồi ở bên giường, không là nên nằm trong hay nằm ngoài, trước đây Tống Ứng Diêu chờ mình là nhiều, nàng chờ Tống Ứng Diêu rất ít, mà hầu như không có. Mỗi đêm khi Tống Ứng Diêu đã đi ngủ nàng mới trở về, khi đó Tống Ứng Diêu đã sớm nằm ở trên giường, không cần đến nàng suy nghĩ. Hiện tại đến phiên nàng lên giường trước, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lúc xoắn xuýt, Tống Ứng Diêu mặc trung y màu trắng từ gian phòng cách vách đi vào, ánh mắt Phương Đàn nhất thời bị nàng thu hút.



Ban ngày vấn tóc, giờ khắc này tóc được xõa ra tùy ý rối tung trên bờ vai, dài như thác nước, không hề có một chút uốn lượn, tóc đen mượt mà nhung tơ. Trên người trung y thuần trắng, từ bộ ngực trở xuống thoải mái giữa áo quần, vai gầy cho đến eo nhỏ, càng lộ ra vẻ đẹp động lòng của Tống Ứng Diêu.
Người mặc áo đen hồi đáp: “Chuyện triều đình Vĩnh Ân công công không thể sắp xếp được, xin Vương Gia mau trở về”



“Đám đại thần muốn đảo lộn sóng gió hay sao?” Phương Đàn nhíu mày hỏi.



“Hoàng thượng bệnh quá lâu, các đại thần bắt đầu khả nghi. Khang thừa tướng dẫn đầu liên tiếp bẩm tấu đòi gặp hoàng thượng, bị Vĩnh Ân công công bác bỏ. Sau đó Khang thừa tướng và các đại thần cùng nhau quỳ gối ở ngoài cung, hiện tại vẫn chưa đứng lên”



Phương Đàn gầm gừ, xem ra nàng thật sự phải thu dọn đại thần trong triều một lần, nàng suy nghĩ một phen: “Bản vương biết rồi, ít ngày nữa sẽ về, ngươi nói Vĩnh Ân cố gắng thêm mấy ngày đi”



“Xin Vương Gia lấy đại sự làm trọng” Người mặc áo đen thỉnh cầu.



Phương Đàn gật đầu: “Bản vương biết, ngươi đi về trước đi”



“Vâng”



Người mặc áo đen đi rồi, Phương Đàn ở trong sân đứng một hồi mới trở lại phòng ngủ, cởi quần áo nằm bên người Tống Ứng Diêu nhìn nàng.



Nàng đi ra ngoài một chuyến trở về mà Tống Ứng Diêu một điểm thức tỉnh cũng không có, có thể thấy được nàng ngủ có bao nhiêu say. Phương Đàn đưa tay sờ mặt Tống Ứng Diêu mặt, thở dài một hơi, hiếm thấy thời gian có thời gian nhàn hạ, nàng hy vọng có thể cùng Ứng Diêu ở thôn trang này bình tĩnh sống hết đời, coi như không có quyền không có thế cũng tốt.



Nhưng quyền thế này nàng đã không thể nói bỏ là bỏ. Nàng muốn bảo đảm một đời chu toàn cho Tống Ứng Diêu.