Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 11 : Sự nghi hoặc

Ngày đăng: 16:01 18/04/20


Mịch Chi mở nhẹ hàng mi, người bên cạnh cô không ai khác vẫn là Tử Lạc, hắn nằm đó nhìn cô, miệng lại nhoẻn cười khiến cô giật mình



-Dậy rồi sao? Hửm.



Tử Lạc đưa tay vén nhẹ lọn tóc rối trên mặt cô, cử điệu ôn nhu vô cùng. Mịch Chi như bị hút vào cái khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt mình, cả giọng nói của hắn cũng trầm ấm nghe rất lọt tai.



Mịch Chi ngồi bật dậy, nhìn lại y phục vẫn còn nguyên không bị xộc xệch, cô thở phào một cái. Cứ nghĩ đêm qua hắn sẽ lại giở trò trong lúc cô ngủ.



Tử Lạc ngồi dậy, mắt vẫn nhìn lấy cô, hắn đưa tay nâng khuôn cằm cô lên, ánh mắt sắc lạnh vốn có.



-Nàng nghĩ Bổn vương lại làm gì nàng sao hả?



Mịch Chi hất mặt ra nơi khác, rồi cô nhanh chóng trèo xuống giường.



Hai chân cô mỏi nhừ vừa chạm đất lại run run muốn không vững.



Tên Vương gia khốn kiếp, cứ mỗi lần sau cuộc ái lạc của hắn đều làm cả thân người cô trở nên mệt mỏi, không còn chút sức lực.



Tử Lạc vẫn thong thả ngồi đấy, ánh mắt lại lả lướt trên thân ngọc của cô sau lớp y phục.



-Chốc nữa thôi Phụ thân, Phụ mẫu nàng sẽ đến. Nàng nên chuẩn bị cho chu đáo vào.



Nói rồi hắn đứng dậy, trước khi đi khỏi cửa hắn đi lướt qua cô, bàn tay hư hỏng lại thuận tiện đưa ra sờ nhẹ lấy cặp mông đẩy đà của cô một cái khiến cô giật thót cả người, hai má đỏ bừng.



-Ngươi... đồ hạ tiện...



Mịch Chi quay phắt người lại, một tay che lên cái mông vừa mới bị sàm sỡ, một tay chỉ vào mặt Tử Lạc.



Hắn không nói gì, chỉ nhếch miệng cười đầy khiêu khích rồi đi ra khỏi cửa.



Mịch Chi vừa tức vừa ấm ức, tự dưng lại bị một nam nhân lạ hoắc hành hạ, ăn hiếp thế này. Bỗng dưng cô nhớ đến lời Tử Lạc vừa nói, Phụ thân Phụ mẫu, vậy nghĩa là cha mẹ ruột của Uông Mẫn Xuyên sẽ đến.



Cô là Mịch Chi chứ nào phải Uông Mẫn Xuyên gì đó. Cô đến mặt họ còn không biết, giờ đùng một cái họ lại đến khiến cô đầu ốc rối tung lên.



Tiểu Hồng bên ngoài đi vào, trên tay bê lấy chậu nước ấm.



-Nương Nương! Người rửa mặt đi.




Gì đây? Cử chỉ và giọng điệu quan tâm một cách ân cần như vậy là sao? Hắn đang muốn diễn kịch cho Uông lão gia và Uông phu nhân xem, để họ nghĩ rằng hắn là một phu quân rất thương yêu thê tử sao chứ?



Ánh mắt hắn nhìn cô một cái thạt nhanh rồi hắn xoay lưng đi mất.



Ngay lập tức Uông lão gia và Uông phu nhân bước đến bên cạnh cô, Uông phu nhân ngồi xuống bên giường, tay không ngừng vuốt nhẹ vào mái tóc vẫn còn ẩm của cô.



-Xuyên Nhi, con từ nhỏ đã sợ nước, lại không biết bơi. Sao con lại liều lĩnh như vậy hả? Lỡ có bề gì con muốn cha mẹ sống ra sao đây?



Uông phu nhân hai mắt đã ngấn lệ đỏ hoe, tay bà vẫn còn rung lên từng hồi. Còn Uông lão gia, ông vẫn không nói gì chỉ im lặng đứng đó nhìn cô, ánh mắt xót xa vô cùng.



-Xuyên Nhi....không sao. Cha mẹ đừng lo lắng quá.



Uông lão gia quay lưng nhìn lấy Tiểu Hồng, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng.



-Ngươi ra đây với ta một chút.



-Tiểu Hồng, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc Tiểu thư làm sao? Khi không nó lại trở nên kỳ lạ thế kia?



Tiểu Hồng hai tay run run nắm chặt vào nhau, mắt không dám nhìn thẳng vào Uông lão gia.



-Bẩm lão gia, tiểu thư từ ngày trở về từ Vạn Xuân Hoa đã thành ra như vậy. Nô tì cũng không rõ vì sao, chỉ biết tiểu thư ngay cả tên của mình cũng...cũng không nhớ.



Uông lão gia nghe đến đây sắc mặt liền biến đổi, hai mắt ông đanh lại.



-Ngươi....ngươi nói cái gì.... cả tên của mình mà cũng không nhớ....thật hoang đường.



Ông giận dữ lớn tiếng khiến Tiểu Hồng càng thêm co rúm cả người.



-Lão..lao gia. Tiểu Hồng không nói gạt Người. Quả thật tiểu thư rất lạ.



Bỗng nhiên Uông lão gia nhớ đến sự việc lúc nãy, Uông Mẫn Xuyên bẩm sinh thân thể xanh xao, yếu ớt. Lại vô cùng sợ nước và không hề biết bơi.



Vậy mà hôm nay chính mắt ông lại trông thấy con gái mình bơi như cá, dáng vẻ lại còn rất khác lạ, không hề giống với đứa con gái đoan trang, thục nữ ngày nào của ông.



Uông lão gia đưa mắt nhìn vào gian phòng Mịch Chi đang nằm lbên trong, cửa miệng thở hắc một cái, lòng dạ càng lúc càng rối ren.