Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 12 : Dừng hay không là ở bổn vương

Ngày đăng: 16:01 18/04/20


Trời đã điểm xế chiều, cuối cùng Mịch Chi cũng thoát được Phụ thân, Phụ mẫu bất đắc dĩ kia. Họ lên xe ngựa trở về Uông gia trang, trước khi đi Uông phu nhân hai mắt rưng rưng còn cố ôm lấy cô không muốn rời xa. Khiến Mịch Chi không khỏi cảm thấy mủi lòng khi nhớ đến cha mẹ mình. Hai mắt cô cũng tự dưng đỏ hoe, Sóng mũi cay cay.



Sau khi tiễn họ đi khỏi, Mịch Chi rạo bước chậm rãi bỗng dưng lại gặp bé trai lúc sáng cô đã cứu lên dưới hồ nước.



Thằng bé chạy đến níu lấy y phục của cô, hai mắt tròn xoe, má bụ bẫm như hai cái bánh bao nhỏ trông đáng yêu chết đi được.



-Tỷ tỷ.



Tiểu Hồng bên cạnh liền hơi lo lắng, lập tức muốn gỡ lấy tay cậu bé ra.



-Đồng Đồng, không được vô lễ.



Bất chợt Mịch Chi đưa tay ngăn Tiểu Hồng lại, cô ngồi xuống trước mặt cậu bé, một tay đưa lên véo nhẹ vào bầu má hồng hào của nó một cái.



-Em tên Đồng Đồng sao?



Cậu bé cười híp mắt gật đầu, rồi đưa tay vào túi áo lấy ra một con ngựa nhỏ được khắc bằng gỗ đặt vào tay Mịch Chi.



-Đồng Đồng muốn tặng Tỷ Tỷ cái này.



Mịch Chi thoáng kinh ngạc, cô cầm con ngựa gỗ đó lên nhìn tới nhìn lui, bỗng dưng Tiểu Hồng bên cạnh thốt lên.



-Đồng Đồng, không phải đây là món đồ em thích nhất sao hả?



Mịch Chi ngẩng mặt nhìn lấy Tiểu Hồng, rồi lại quay sang Đồng Đồng.



-Nếu là thứ mình yeu thích nhất sao em lại tặng người khác? Chị không nhận đâu Đồng Đồng. Cảm ơn em!



Cậu bé khẽ nghiêng đầu, rồi ra vẻ kiên quyết.



-Con ngựa gỗ này là của phụ thân Đồng Đồng làm cho Đồng Đồng, đúng là Đồng Đồng rất thích nó nhưng giờ Đồng Đồng thích Tỷ Tỷ hơn.



Mịch Chi nghe đến đây không nhịn được mà phải bật cười vid dáng vẻ đáng yêu kia của cậu bé. Cô cầm con ngựa gỗ ve vẫy qua lại trước mặt Đồng Đồng.



-Như vậy càng không được nha. Nếu để phụ thân em biết được chắc chắn ông ấy sẽ giận rồi mắng em đấy Đồng Đồng.



-Phụ thân của Đồng Đồng sẽ không giận không mắng Đồng Đồng được đâu.



Câu nói đó của Đồng Đồng thoáng khiến Mịch Chi tò mò, cô đưa tay xoa xoa cái đầu tròn nhẵng không có cọng tóc của nó.



-Vậy ra ông ấy không có ở đây sao?



-Phụ thân của Đồng Đồng đi xa rồi. Sẽ không về với Đồng Đồng nữa.



Nụ cười và cái xoa đầu của Mịch Chi lập tức khựng lại. Nghe cậu bé nói vậy nghĩa là phụ thân nó....



Mịch Chi vẫn còn hoài nghi, cô đứng dậy quay sang hỏi lấy Tiểu Hồng.



-Đồng Đồng nói vậy nghĩa là....



-Phụ thân của nó là quân lính của triều đình, hai năm trước vì ra trận không may đã....



Tiểu Hồng cúi mặt, vẻ mặt xót xa. Mịch Chi hơi sững người một chút, cô nhìn lại cậu bé đang đứng trước mặt mình, tự dưng không hiểu vì sao cô thấy cảm thương nó vô cùng.



Cô ngồi xuống, hai tay nắm lấy con ngựa gỗ đặt lại vào bàn tay nhỏ xíu của Đồng Đồng, hai mắt cô không cầm được mà cũng ngấn lệ.



-Đồng Đồng ngoan! Em nhất định phải giữ con ngựa này cho kỹ vào. Nếu em thích chị....nếu em thích Tỷ như vậy thì em có thể thoải mái đến gặp Tỷ mà.



Cậu bé tay cầm lấy ngựa gỗ, hai mắt híp lại, nụ cười hôn nhiên của nó càng khiến Mịch Chi thêm chua xót.



Bỗng dưng có tiếng gọi từ bên kia vọng qua khiến họ đều giật mình.



Một người phụ nữ chạy đến, Mịch Chi nhận ra đó là mẹ của Đồng Đồng.



Vừa trông thấy cô, người phụ nữ đó liền gập người hành lễ.



-Nương Nương!




-Tử Lạc...tôi xin người....a...tha...tha cho tôi...tôi không được......um..thật sự...không được..á....



Mịch Chi khổ sở van xin, nhưng hắn lại thêm thích thú.



-Nàng không được cái gì? Hửm?



Từng câu từng chữ hắn lại dùng sức mà đâm lên thật mạnh, Mịch Chi tay chân như rụng rời. Cô hoàn toàn bị hắn đâm đến tê dại hoàn toàn.



-Khônng...á....a...



-Nói đi...nàng không...được gì hả? Nói...



Tử Lạc vẫn ra sức cứ mỗi chữ lại mỗi nhát đẩy lên mạnh khôn xiết, hắn thật chỉ muốn đâm thủng cô mới hả dạ. Sao lại có thể sướng đến cỡ này cơ chứ!



-Tôi...á...không chịu được...ưm...



Mịch Chi bắt đầu ngồi không vững nữa, cô suýt chút là té nhào qua hai bên mấy lần, Tử Lạc dùng sức ghì chặt đỡ lấy toàn bộ thân người cô mà luận động, chứ bây giờ cả người cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả.



-Muốn ra sao? Hử?



Tử Lạc vẫn không ngừng hành hạ lỗ huyệt đáng thương của cô. Tên hoạn dâm lại muốn Mịch Chi mở miệng mà thốt ra những lời dâm tính đây mà!



-Nói đi...Bổn vương sẽ toại nguyện cho nàng....có muốn ra không?



Mịch Chi thở hồng hộc, toàn thân đỏ như con tôm luộc, hai bàn tay bấu chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn.



Tử Lạc thật sự không thể không phát điên vì nữ nhân này, nhìn cặp đào đồ sộ kia từng hồi lên xuống theo nhịp đẩy của hắn càng thêm kích tình hắn dữ dội.



-Nàng nghĩ..cặp nhũ tuyết này của nàng...có khi nào bị rơi ra không Vương Phi? Tại sao lại lớn thế này nhỉ?



Hắn đưa tay bóp lấy cặp đào trước mặt mình, thoả chí mà xoa nắn tuỳ ý.



Mịch Chi điên cuồng lắc đầu, thật sự không được nữa rồi. Cô bị hắn bức đến sắp nổ tung đầu óc.



-Vương gia...người...làm ơn...tôi...á....ưm...



-Nói đi. Nàng muốn gì Bổn vương sẽ toàn ý cho nàng.



Tử Lạc lại ghì lấy hông của cô ra sức ấn mạnh hơn, long trụ như xoáy sâu vào tận tử cung khiến cô giật nhẹ từng cơn.



-Tôi...tôi muốn...á...a....tôi muốn...ra....ưm...a....xin người....ư....



Mịch Chi bị hắn làm cho hoá rồ thật rồi, cô không thể biết không thể hiểu nổi mình đang nói gì. Chỉ biết giờ đây nếu không dừng lại, thì cô sẽ bị tên Vương gia này đâm chọt đến ngất mất.



Tử Lạc mỉm cười đắc ý, hắn điên cuồng ghì lấy thân thể cô mà ấn mạnh xuống, bên dưới hắn lại dùng hết sức mà đẩy lên. Long trụ to dài kia cứ cắm sâu sát góc bên trong tận lỗ huyệt, dịch thuỷ tràn lan tuôn ra ướt cả hạ bộ hắn.



Rồi không thể gắng gượng thêm nữa, hắn áp chặt vào lỗ huyệt đó gòng người một cái.



-Á...á....a....ưm....



Mịch Chi thì bị hắn đâm nhanh đến điên đảo, cô lắc đầu miệng nhỏ không ngừng khóc lóc kêu rên. Rồi cảm nhận bụng nhỏ càng trở nên căng cứng khi bị bơm đầy tinh binh nóng hổi.



Cô gục xuống, cả người hoàn toàn xụi đi, long trụ vừa rút ra khỏi lỗ huyệt liền nhận thấy một thứ dịch trắng đục từ bên trong tâm huyệt chảy ra ngoài.



Tử Lạc đưa tay đỡ lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống bên cạnh hắn. Hắn vẫn say mê ngắm nhìn lấy dung nhan kia của cô.



Mịch Chi đã quá mệt mỏi, cứ mỗi lần bị hắn đè ra hành sự thì y như rằng cô chỉ còn nửa cái mạng. Chẳng còn chút sức sống nào, thần hồn đều bị hắn rút cạn.



Cô nhắm nghiền hai mắt ngọc, miệng nhỏ hé ra thở mạnh từng hồi, cả trán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi đọng lại.



Tử Lạc đưa tay lau đi chúng, rồi hắn nhoẻn miệng cười lấy, nụ cười lúc này của hắn khác lạ vô cùng, như hạnh phúc, như mãn nguyện.



Có điều Mịch Chi lúc này chỉ muốn ngất đi, không thể mở mắt nổi nữa. Cô không thể nào trông thấy nụ cười kia của Tử Lạc. Hắn cũng không mong cầu cô sẽ nhìn thấy.



Hắn chậm rãi mặc lấy y phục cho cô, rồi ôm lấy cô mà ngủ một giấc dài đến sáng.