Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 21 : Bồi thường

Ngày đăng: 16:01 18/04/20


Nắng sớm khẽ luồn qua khe hở cửa sổ mà rọi vào khiến Mịch Chi tỉnh giấc.



Cô ngồi dậy ôm lấy đầu mình, sao lại nặng trĩu choáng váng thế này?



Bỗng dưng cô ngồi đó bần thần một lúc, rồi như chợt nhớ đến chuyện "tày trời" đêm qua.



Cô đã ôm lấy bốn tĩnh rượu thượng phẩm của Tử Lạc mà mang vào phòng, rồi....rồi lại dám rủ hắn uống cùng!



Nghĩ đến đây Mịch Chi há hốc cả miệng, tiếp theo đó một loạt hình ảnh mơ hồ hiện ra trong tâm trí cô.



Cô dám động chạm đến hắn, cô dám chủ động hôn lấy hắn. Sự việc sau đó cô hoàn toàn không thể nhớ nỗi.



Nhưng trong lòng Mịch Chi lại chắc mẩm rằng đêm qua cô và hắn lại trải qua một trận hoan ái kịch liệt.



Nhưng lạ nhỉ? Bình thường mỗi lần mà trải qua chuyện đó thì y như sáng hôm sau cả thân người cô, nhất là hai chân này của cô sẽ trở nên mỏi nhừ.



Vậy mà hôm nay lại không, chỉ có mỗi đầu óc là thấy còn choáng vì men rượu.



Chẳng lẽ....đêm qua Tử Lạc hắn nhẹ nhàng với cô lắm hay sao?



Mịch Chi nghĩ ngợi lung tung rồi tự dưng đỏ cả mặt mũi, hai gò má nóng bừng.



Cô áp tay vỗ nhẹ vào mặt mình.



-Điên rồi! Ngượng con mẹ gì chứ? Tỉnh lại...tỉnh lại đi....



Cô lắc đầu thở dài ngán ngẫm, đúng là rượu vào lại làm bậy mà! Tối qua thật chẳng biết cô đã làm những hành động xấu hổ nào nữa không biết!



.......



-Cái tên Tử Lạc này hệt như hồn ma vất vưỡng nhỉ? Sáng ngày thì chẳng thấy mặt đâu, cứ đợi đêm đến lại đột ngột xuất hiện....



Mịch Chi vừa đi dạo trong hoa viên vừa lẩm bẩm một mình. Rồi cô nghĩ đến Đồng Đồng, dự tính trong đầu hôm nay sẽ dẫn tiểu màn thầu đó ra ngoài phố chơi cho đỡ chán! Giam mình cả ngày trong cái phủ này sớm muộn cô cũng sẽ thành bà cô già chết vì buồn thôi.



Bất chợt cô nhìn thấy Tử Lạc, hắn đang đi hướng ra xe ngựa. Bỗng dưng như nhận ra có người nhìn mình, hắn liền quay sang. Bốn con mắt chạm nhau ở một khoảng cách khá xa, nhưng sao Mịch Chi lại cảm thấy sát khí đằng đằng thế này?



Tử Lạc nhìn cô, rồi không nói lấy một lời mà hất tay áo leo lên xe ngựa.



Cái quái gì vậy? Cái thái độ chết tiệt đó của hắn là sao?



Đêm qua ân ân ái ái rồi sáng ra lại làm mặt lạnh với cô.



Hắn xem Mịch Chi cô là cái gì chứ hả?



Lòng dạ khó chịu tột cùng, cổ họng ngậm lấy một cục tức không thể nuốt trôi. Ước gì chỉ một phát mà đá chết hắn cho xong!



Mịch Chi cố nén bực tức xuống lòng ngực, tay nắm lấy Đồng Đồng tung tăng xuống phố.



Thẳng nhóc đáng thương, có lẽ đã lâu lắm rồi mới được ra khỏi cửa phủ để mà ra đường dạo chơi thế này.



Bởi nên nhìn vẻ mặt của nó bây giờ mà xem, háo hức, phấn khích vô cùng.



Mịch Chi cưng chiều tiểu màn thầu này hết cỡ, bất kể nó muốn cái gì cô cũng mua cho nó.



Nó thèm ăn cái gì cô cũng dắt nó đi ăn.



Đang dạo bước bỗng dưng một mùi hương xộc thẳng vào khứu giác của cô.



Mùi vị này có thể gây khó chịu với nhiều người, nhưng với cô nó lại là một thứ khó thể cuõng lại được. Đó chính là mùi vị của món đậu hủ thúi.



Mịch Chi chạy ù đến gánh đầu hủ thúi phía trước, ánh mắt thèm thuồng gọi liền một lúc ba bốn xâu.



Phía trên một tửu lâu, một nam nhân trông thấy cảnh tượng này liền không khỏi ngạc nhiên lẫn thắc mắc.



Y bỏ lại rượu thơm món ngón trên bàn mà nhanh chóng đi xuống phía dưới.



Mịch Chi đang nhai ngấu nghiến, cô ăn một cách ngon lành thì một giọng nói cất lên từ sau lưng. Có vẻ như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?



-Hạ quan thật không biết...Vương phi cao quý đây từ lúc nào có hứng thú với món này như vậy?



Mịch Chi chậm rãi xoay người, trên tay và trong miệng vẫn còn nhét đầy những miếng đậu hủ thúi.



Cô tròn mắt nghiêng đầu, nam nhân này cô đã từng gặp qua...ở đâu? Ở đâu nhỉ?



-Là huynh....huynh là người...đã đỡ ta hôm đó!



Nam nhân trước mắt lại thêm phần ngạc nhiên khi trông thấy cử điệu này của Mịch Chi.



Chưa kịp mở miệng nói ra lời nào thì cô lại tiếp.



-Vẫn chưa kịp đa tạ...đa tạ huynh hôm đó đã giúp đỡ...đa tạ đa tạ!



Mịch Chi tay vẫn còn cầm xiên đậu hủ thúi mà đấu lại nhau rồi gập người.



Nam nhân đó thật sự bị hành động và ngôn từ của cô làm cho đầu óc phút chốc trở nên rối loạn.



Mày tướng y cau lại, giọng điệu trầm xuống vài phần.



-Nàng...Vương phi thật sự không nhận ra hạ quan?



Mịch Chi sững người, lại nữa rồi. Cái câu hỏi muôn đời cô ghét nhất lại xuất hiện rồi.



-A...thật ra thì....có một số chuyện xảy ra. Nên tạm thời đầu óc ta có phần không được tỉnh táo cho lắm....nếu ta có quên điều gì đó thì mong huynh lượng thứ....



Cô cố gượng cười, tay đưa lên gãi đầu, ánh mắt tránh sang một bên. Lòng dạ khó chịu vô cùng, bất đắc dĩ phải nói thế thôi. Cảm tưởng như chẳng khác nào nhận lấy thần kinh mình có vấn đề.....




-Miễn cưỡng như vậy! Bổn vương không cần!



Tử Lạc cất giọng trầm mặc, nghe như hắn đang giận lẫy ấy nhỉ? Không ngờ tên Vương gia vẻ ngoài âm lãnh như hắn cũng có lúc giận dỗi như trẻ con thế này sao!



Mịch Chi thật sự hết cách rồi, thôi thì đêm qua đúng là lỗi của cô. Là do cô rủ hắn uống rượu, lại còn chủ động câu dẫn hắn, rồi còn nôn lên người hắn. Là cô có lỗi! Là cô có lỗi!



-Thôi thôi được rồi! Là lỗi của ta, ta xin lỗi được chưa?



Mịch Chi đặt mạnh tĩnh sành lên bàn một cái "Rầm".



Tử Lạc buông giọng bắt bẻ.



-Thái độ như vậy giống của một kẻ hối lỗi hay sao?



Tên Vương gia khốn kiếp, được đằng chân lên đằng đầu. Hắn rõ ràng đang được nước lấn tới đây rồi.



Bỗng dưng lúc này trong đầu Mịch Chi vô thức vụt qua một ý nghĩ khiến miệng cô tự thốt lên một câu mà muốn thu lại cũng không kịp nữa.



-Được rồi! Ta sẽ bồi thường cho ngươi!



Tử Lạc thoáng căng mắt, đến bây giờ hắn mới nhìn lấy cô. Vẻ mặt của hắn ẩn đầy ý niệm xấu xa.



Mịch Chi bất động, cái chuyện quái quỷ gì thế này? Cô vừa nói cái chó gì thế? Cô vừa nói sẽ bồi thường cho hắn ư? Xong rồi! Tiêu đời cô rồi. Lần này đúng là cái miệng hại cái thân.



-Bồi thường? Được thôi, vậy nàng tính bồi thường cho Bổn vương cái gì đây?



Tử Lạc nhíu nhẹ mắt dũng nhìn cô.



Mịch Chi tay chân luống cuống, rồi xua xua tay trước mặt.



-A...không không....ý ta không phải vậy... khẩu thị tâm phi (*), ahaha...khẩu thị tâm phi...Vương gia người đừng để tâm đến...



[khẩu thị tâm phi: ý nói lời nói từ cửa miệng trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ]



Mịch Chi vừa muốn xoay lưng tháo chạy, nhưng lập tức Tử Lạc đã kịp nắm lấy tay cô, hắn kéo mạnh một cái cả thân thể cô liền ngồi gọn trong lòng hắn.



-Vương phi, là do nàng nói sẽ bồi thường cho Bổn vương! Cớ sao lại muốn nuốt lời? Như vậy, chẳng đáng mặt quân tử chút nào!



Tử Lạc nghiêng đầu nhìn cô, miệng hắn lại nở nụ cười ẩn ý.



Mịch Chi phút chốc bối rối, hắn dám nói cô không đáng mặt quân tử. Nếu không là quân tử, cô đây đã không phải hạ mình nhận lỗi rồi.



-Ai nói ta không đáng mặt quân tử....



-Vậy nàng nói xem, nàng quân tử ở điểm nào?



Vừa nói Tử Lạc một tay vừa trượt nhẹ lên tấm lưng cong của cô sau lớp ngoại bào.



Mịch Chi thoáng rùng mình, nếu không chịu tự thân vận động, chắc chắn hắn sẽ làm những điều thái quá hơn.



-Được được rồi! Bồi thường thì bồi thường!



Dứt lời hai tay Mịch Chi ôm lấy mặt nam nhân kia mà dán lên môi hắn một nụ hôn thật nhanh.



-Xong rồi!



Mịch Chi muốn nhảy khỏi người Tử Lạc nhưng có vẻ hắn vẫn cảm thấy chưa thoã đáng cho lắm. Hắn giữ chặt cô hơn, khoé miệng cong nhẹ.



-Nàng nghĩ như vậy là đủ?



Mịch Chi sững sốt, đúng là cái tên tham lam mà. Hắn còn muốn gì nữa?



Không đợi Mịch Chi trả lời, hắn một tay ghì lấy đầu cô mà áp lấy đôi môi ấm nóng của cô.



Chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn lại tách lấy hai cánh môi đang mím chặt mà xâm nhập vào trong quấy phá.



Mịch Chi cố đẩy hắn ra, nụ hôn sâu hút của hắn khiến cô thở hổn hễn.



-Đủ...đủ rồi...



-Rất tiếc phải cho nàng hay! Bổn vương căn bản đã rất tham lam!



Tử Lạc dứt lời lại hôn chặt bờ môi đỏ chót của cô, hắn đứng dậy bất thình lình khiến cô gắt gao đành phải bám lấy cổ hắn.



Từng bước từng bước hắn bế cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.



Hai tay hắn nhanh như cắt cởi bỏ ngoại bào trên người cô.



Mịch Chi thoáng ngượng, cuối cùng mục đích của hắn vẫn là phải ăn cô cho bằng được. Chuyện đêm qua cô khiến hắn trở nên hưng phấn, cô kích tình hắn rồi lại cho hắn uống cả một hủ dấm chua thế kia, hắn không để bụng mà mặt lạnh với cô mới lạ.



-Khoan..khoan đã! Chờ chút...



Mịch Chi cố gắng lên tiếng khi đôi môi nóng như lửa của Tử Lạc đang hôn lấy cái cổ nhạy cảm của cô.



-Ngươi..ngươi nhẹ nhàng một chút..có đuocej không?



Mịch Chi nói xong lại không khỏi đỏ mặt, cô hôm nay sao thế này? Cô không hề mang ý định kháng cự hắn hay sao? Lại còn nhắn nhủ hắn phải nhẹ nhàng? Cô thật sự điên rồi.



Tử Lạc ngẩng mặt nhìn cô, sắc diện đang bị xuân tình phủ lấy. Giọng hắn thì thầm.



-Bổn vương sẽ cố!



...