Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 22 : Nhẹ hay không nhẹ?

Ngày đăng: 16:01 18/04/20


-Bổn vương sẽ cố!



Tử Lạc dứt lời lại áp đôi môi nóng rực như lửa hôn lấy cái cổ mẫn cảm của Mịch Chi.



Cả cơ thể cô mỗi lúc mỗi bức rứt hơn, cánh môi của hắn hệt như một cục than hồng đang cháy hừng hực, cảm tưởng chạm đến đâu trên cơ thể cô đều khiến nơi đó bốc cháy dữ dội.



Dục vọng càng lúc càng như thiêu đốt châu thân cô khiến cô không thể kiềm nén mà bắt đầu hé môi rên rĩ.



Yếm đỏ trên người bị hắn cởi xuống tự lúc nào, trên người chỉ còn lại tiết khố nơi nhạy cảm bên dưới.



Bàn tay nam nhân bắt đầu chơi đùa với cặp đào căng tròn, hạt đỉnh hồng bị ngón tay hắn khẩy nhẹ từng cái, phút chốc khiến nó vương cao như gọi mời hắn đến thưởng thức.



Tử Lạc cúi mặt nhẹ nhàng ngậm lấy hạt đỉnh hồng cương cứng vào miệng.



Đầu lưỡi ẩm ướt lại không ngừng liếm nhẹ lấy rồi lại mút chặt, Mịch Chi cựa quậy thân người, thật hắn lúc nào cũng có đủ chiêu trò khiến thần kinh cô như phát điên vì khoái cảm.



-Ưm...hm...



Tử Lạc thoáng nghe tiếng rên nhỏ xíu của cô, hắn nâng mặt nhìn cô, mắt sắc lúc này như càng sâu hơn, như thể muốn cuốn cô vào bên trong đồng tử của hắn.



-Nàng có biết mỗi lần nàng rên rĩ như thế....thật khiến Bổn vương không thể khống chế nổi bản thân hay không?



Mịch Chi bỗng dưng bị hắn hỏi lấy một câu tế nhị như thế, liền không khỏi đỏ mặt.



-Ngươi..tại sao lại nói năng linh tinh vào lúc này? Thật khiếm nhã!



Tử Lạc ghé sát mặt vào cô, hơi thở nồng ấm của hắn lần lượt lướt nhẹ trên má phấn của cô khiến chúng đã nóng càng trở nên nóng hơn.



-Nàng bảo Bổn vương phải nhẹ nhàng! Nhưng nếu cứ thế này...Bổn vương không dám hứa với nàng!



Mịch Chi lúc này lập tức khai nhãn đao với hắn, cánh môi anh đào khẽ cong lên giận dỗi.



-Không làm được...thì thôi vậy!



-Nàng chịu được sao?



Tử Lạc vừa thì thầm một tay vừa trượt vào giữa hai chân cô, tên Vương gia này quả là tay chân nhanh như chớp. Tiết khố trên người cô đã bị hắn lột bỏ từ lúc nào chẳng hay.



Ngón tay thon dài của hắn trượt nhẹ vào khe hở được tạo nên bởi hai cánh hoa thịt.



Nơi đây đã sớm ẩm ướt bởi dịch thuỷ, nữ nhân này quả không hổ danh là một nhuyễn ngọc uyên hương, tuyệt mỹ từ trong cả ra ngoài. Chỉ mới động chạm một chút đã ướt đầm đìa thế này?



-Ư...ưm...



Mịch Chi cong lưng, hai bàn tay ra sức cấu lấy cánh tay đang chống bên cạnh mình.



Tử Lạc chậm rãi đưa một ngón tay vào hang thịt ẩm ướt bên dưới, khuấy động từng chút từng chút khiến cả người cô như tê dại.



-Nàng nghĩ...nàng có muốn dừng lại hay không đây Vương Phi?



Mịch Chi mắt ngọc khép hờ nhìn lấy nam nhân trước mặt.



Khí sắc trên mặt hắn lúc nào thật sự cũng lãnh nhược băng sương, nhưng khi hoan ái trên giường thì đều nhìn lấy cô bằng nhãn dục cuồn cuộn.



Cô còn đang suy nghĩ linh tinh thì bất giác giật bắn cả người khi Tử Lạc vừa ấn ngón tay vào sâu trong tâm hoa, lại vừa đè lấy hạt châu nhỏ mà không ngừng xoa xoa thật nhanh.



-Ưm..đừng...a...



Mịch Chi co rút cả người, hai chân muốn khép chặt vì từng trận tê dại chạy dọc cả sống lưng.



Nhưng hắn lại ra sức kiềm chặt lấy hai chân cô, cố gắng tách chúng ra xa nhau.



Chỗ thịt mềm mại lại được một phen nhô cao trước mắt hắn.




Tử Lạc ghé người sát tấm lưng cong của cô, miệng hắn hà hơi thổi lấy từng làn hơi nóng phả vào tai cô.



-Thả lỏng! Nàng muốn cắn đứt Bổn vương sao?



Thật sự đến cả hắn cũng sắp bị nàng ta hút cho cạn cả sinh khí. Hang thịt này quá chật chội, lại không ngừng co thắt.



Ở cái tư thế này, càng khiến vách thịt bên trong kẹp chặt dục long của hắn hơn bao giờ hết. Làm hắn phút chốc thần trí cũng muốn đảo lộn.



Mịch Chi đầu óc mơ màng, có lẽ đến bây giờ hỏi tên cô là ai cô cũng không nhớ.



Tử Lạc ôm chặt eo nhỏ của cô, hạ bộ gắt gao trước sau va chạm mạnh dần. Dục long xoáy sâu tận mọi ngóc ngách bên trong tâm hoa.



Một tay hắn nắm nhẹ lấy cằm cô, xoay mặt cô hướng ra sau một chút, thân thể cường tráng áp sát lên lưng cô, cánh môi anh đào lại hứng chịu sự thâm nhập ẩm ướt cuồng nhiệt từ đôi môi nóng như lửa của hắn.



Mịch Chi bị hắn cắm đến mỏi nhừ, môi nhỏ thì bị hắn hôn lấy thật sâu khiến cô như bị hút cạn dưỡng khí, huyệt nhỏ lại bị rút ra cắm sâu đến thốn cả người,



Mịch Chi hai chân bắt đầu run rẩy không thể chịu lực được nữa.



Cô mệt lả khuỵx người xuống, lập tức lại bị Tử Lạc mạnh mẽ giữ lấy ghì chặt hơn.



-Á...đừng..Tử Lạc...ưm...



Mặc cho Mịch Chi kêu van, hắn vẫn ra sức cắm lấy cô thật sát.



Mịch Chi lắc đầu điên cuồng, thật sự không chịu được nữa, cứ thế này cô sẽ bị hắn chơi đùa đến ngất mất.



Huyệt thịt co thắt dữ dội từng cơn, từng chút phun trào dịch thuỷ ồ ạt ra ngoài. Mịch Chi cảm nhận một mảng trắng xoá ngay trước mắt, thần trí hoàn toàn mơ hồ vô định, căn bản cô chẳng còn biết mình hiện giờ đang ở đâu.



Cô thở như hụt hơi, thân người chỉ muốn nằm bẹp xuống giường.



Xuân triều bức bách cô đến hai lần trong phút chốc khiến thần hồn đều bị rút cạn.



Tử Lạc rút long trụ khỏi người cô, lật cô nằm ngửa ra giường.



Những tưởng hắn sẽ thôi không cắm lấy cô, nhưng ngờ đâu hắn lại nhanh chóng nâng cao hai chân cô trụ lên vai hắn.



"Phốc" một phát - dục long còn căng phồng kia lại nhắm thẳng tâm hoa mà đâm vào.



-Ưm...a...Tử..Tử Lạc....không được...



Mịch Chi co người hứng chịu, cả nhục thân bị khoái cảm hành hạ đến thần trí mơ hồ.



-Tại sao lại không được?



Tử Lạc nhắm mắt tận hưởng khoái lạc đang dâng cao cuộn trào như bạo vũ, hắn hạ người tham lam quấn lấy môi ngọt của cô.



-Thật sự...ưm...không..a...được đâu...ta....ư...



Hạ bộ bên dưới vẫn không quên luận động ra sức thẳng tấp đâm vào làm đầu óc Mịch Chi căng ra như dây đàn. Cửa miệng không thể khép lại mà hé ra rên rĩ đầy ái muội hơn.



-Bổn vương nói được là được!



Tử Lạc nâng mặt, hạ bộ va vào nhau "Bộp Bộp", dứt lời hắn lại áp mặt phủ lấy cánh môi của cô.



Mịch Chi hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, dục vọng lấn át tâm trí cô khiến cô cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của hắn.



Triền miên cả đêm, vốn ban đầu dự tính khuyên nhủ nam nhân kia sẽ nhẹ nhàng với cô hơn.



Ngờ đâu chính bản thân cô lại không hề muốn như vậy!



Hắn càng nhẹ, càng khiến cô thần kinh bị bức đến phát điên! Xuân tình một khi đã bộc phát, thì thật chỉ có thể cuồng nhiệt hơn, hoan ái hơn. Chứ nhẹ nhàng ư? Thật là hoang đường mà!