Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 23 : Khó lòng tường tận

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


Mịch Chi đang bế Đồng Đồng chạy giỡn khắp hoa viên, đến khi thấm mệt cô ngồi xuống thở hụt hơi.



Bỗng dưng lúc này lại nghĩ đến chuyện sáng nay, Tử Lạc ôm cô trong lòng, cảm giác hôm nay lại có vẻ rất khác. Nó có gì đó ấm áp hơn, có gì đó thâm tình hơn!



Sáng tinh mơ mở mắt ra đã trông thấy hắn nằm cạnh, mắt lạnh của hắn không ngừng nhìn lấy cô.



Biểu diện lại có phần thay đổi hơn bình thường, khoé môi hắn tạo nên một đường cong nhẹ. Như thể từ thâm tâm hắn đang có chuyện gì khiến hắn vui, khiến hắn lòng dạ thấy phơi phới?



Nghĩ đến đây Mịch Chi lại thấy lồng ngực bị tim nhỏ đập mạnh, hai má phấn đỏ ửng. Cánh môi anh đào thoáng mím nhẹ đầy e thẹn. Cô cũng chẳng hiểu cảm giác lúc này của cô là như thế nào? Chỉ biết rằng, hôm nay tâm trạng của cô cũng khá tốt!



Đang ngồi thẫn thờ bất chợt Đồng Đồng nhảy khỏi lòng cô mà reo lên.



-Ca ca!



Tiểu màn thầu co chân chạy nhanh đến phía nam nhân trước mặt. Không ngừng kêu lên đầy mừng rỡ.



Tử Lạc bế xốc Đồng Đồng trên tay, hắn đưa mắt nhìn Mịch Chi, ánh mắt như chất chứa cả một bầu trời tâm sự muốn nói với cô.



Mịch Chi thoáng chốc ngượng ngùng, cô lãng sang nơi khách tránh ánh nhìn của hắn. Nếu cứ như vậy không khéo lồng ngực cô sẽ bị xé toạt mất!



Đang yên đang lành, thì tiểu màn thầu trên tay Tử Lạc bỗng cất giọng vô tư



-Tử Lạc ca ca! Khi nào ca ca mới dẫn Đồng Đồng ra ngoài chơi?



Tử Lạc nhíu mắt nhìn nó, miệng hắn cười nhẹ một cái.



-Đệ càng lúc càng to gan! Dám yêu cầu ta?



Đồng Đồng ngoe nguẩy cong môi giận dỗi.



-Vậy Tử Lạc ca ca không thương Đồng Đồng bằng ca ca hôm qua!



Câu nói vô tư vô ý này của Đồng Đồng phút chốc khiến Tiểu Hồng và Mịch Chi sững người.



Hai tay Tiểu Hồng nắm lấy nhau mà không ngừng run lên cầm cập.



Chuyện ngày hôm qua Nương Nương của cô ra ngoài với vị Dực tướng quân kia mà bại lộ, thì thể nào vị Vương gia đáng kinh của cô sẽ hoá cuồng phong bạo vũ cho xem.



-Ca ca hôm qua?



Tử Lạc nhướng mắt tiếp tục hỏi lấy Đồng Đồng.



-Đúng vậy! Ca ca hôm qua dẫn Đồng Đồng đi ăn rất nhiều món ngon.



Tử Lạc đưa mắt nghi vấn nhìn Mịch Chi, khiến cô bỗng thấy rùng mình.



-Vậy Đồng Đồng có biết vị ca ca tốt bụng đó....tên gì không?



Hắn cất giọng trầm khan nhưng mắt vẫn không hề rời khỏi Mịch Chi,



Cái gì đây? Sao tự dưng cô thấy ớn lạnh cả sống lưng thế này?



-Đồng Đồng không biết tên...chỉ biết gọi là tướng quân....



Tiểu màn thầu này vô tư nói đến, khiến Tử Lạc cau mắt hùng, mày dũng mà nhìn Mịch Chi.



Tử Lạc để Đồng Đồng xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Mịch Chi.



-Tiểu Hồng, dẫn Đồng Đồng đi nơi khác!




[nhân bất khả mạo tướng: nhìn người không thể nhìn bề ngoài]



-Nhị hoàng huynh....nghe muội nói gì không?



Tử Lạc bị Hỷ Bình làm cho sựt tỉnh trở lại, hắn lập tức lại mang sắc diện âm lãnh như cũ, gỡ lấy bàn tay của nữ nhân kia khỏi người, thanh âm vẫn thâm trầm.



-Mời Quận chúa xuống nhã gian (*)! Món ăn chắc cũng đã chuẩn bị xong!



[nhã gian: nhà ăn]



Tử Lạc dứt lời liền lạnh lùng cất bước đi trước, bỏ lại Hỷ Bình phút chốc đứng ngây ngốc, không kịp phản ứng với thái độ thay đổi chóng mặt của nam nhân trước mặt.



..



..



..



Mịch Chi tìm đến Đồng Đồng, cô đã hứa giúp nó chỉ nó làm diều giấy, người lớn nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không được nuốt lời.



Đồng Đồng ngồi lọt thỏm trong lòng của Mịch Chi, cả hai đang ngồi trong một biệt uyển, cười đùa vui vẻ đến híp cả mắt.



Ả quận chúa kia muốn chơi cô? Bộ nàng ta nghĩ cô là Uông Mẫn Xuyên mỏng manh như sương mai đó hay sao mà muốn bắt nạt!



Lại còn cái tên Tử Lạc khốn kiếp, dám làm ra vẻ mặt đó với cô! Hắn muốn chọc tức cô sao? Nằm mơ đi! Cô không dư hơi mà đi ghen tức cho hắn.



Cô đây vẫn vui, vẫn cười ngồi chơi với bánh bao nhỏ của cô! Mặc xác bọn họ!



Muốn biến cái biệt phủ này thành hí đài thì họ cứ việc, cô đây chỉ chờ xem kịch hay mà thôi!



..



..



..



Tử Lạc lúc nãy vừa ngồi xuống nâng đũa lên một cái, nhưng rồi lòng dạ hắn laii chẳng thể nuốt trôi thứ gì.



Dù khá kinh ngạc với thái độ vừa rồi của thê tử, nhưng hắn lại không tránh khỏi khó chịu, khi nàng ấy không hề có vẻ phản ứng gì gọi là không vui khi nhìn phu quân thân mật với nữ nhân khác.



Nàng ấy hững hờ đến vậy, còn dám cả gan nhắn nhủ phu quân mình phải tiếp đãi nữ nhân khác chu đáo? Ý nàng ấy là sao? Càng lúc càng to gan, rốt cuộc nàng ấy có xem hắn là phu quân hay không đây?



Dòng suy nghĩ hỗn loạn thoáng qua trong đầu, Tử Lạc buông đũa đứng phăng dậy ra khỏi cửa mà không nói lời nào với nàng Quận chúa trước mặt, khiến nàng ta lại thêm một lần ngớ ngẫn.



Tử Lạc vẫn lãnh đạm với nàng ta như thế, mặc cho nàng có cố gắng gọi lấy hắn hắn vẫn không để tâm mà ngoảnh mặt đi mất.



Tử Lạc đầu óc rối tung, lòng dạ châm chích khó chịu tột cùng.



Hôm qua nàng ấy dám chạm mặt với tình cũ bên ngoài, cùng hắn dạo chơi cả ngày trời. Hôm nay lại còn chẳng thèm để tâm đến xem hắn thế nào?



Chợt hắn trông thấy Mịch Chi cùng chơi đùa với Đồng Đồng ở biệt uyển từ xa.



Nàng ấy không những không hề để tâm đến, ngược lại vẫn còn đùa đùa cười nói rất vui vẻ.



Phút chốc hai mắt Tử Lạc như tối lại, mày tướng khẽ cau có.



Hai bàn tay vô thức siết chặt, hắn thật sự không tin, nàng ấy không để một chút tâm tư nào vào mối lương duyên này! Để xem, lần này hắn có thể tường tận rõ mọi ngóc ngách trong tâm tư nàng hay không?