Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 24 : Vương phủ hay hí đài?
Ngày đăng: 16:02 18/04/20
Mịch Chi đang ngồi ôm lấy Đồng Đồng mà làm diều giấy với nó. Cả hai vẫn đang nói cười rất vui vẻ.
Tử Lạc lúc này chẳng rõ cố ý hay vô ý mà đi dạo vào khu thượng uyển này, người đi bên cạnh hắn lại là Hỷ Bình Quận chúa.
Hắn đi cạnh nàng ta, nhưng tâm tư lại không hề ở bên nàng ta.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, nơi biệt uyển có một nữ nhân đang ngồi chơi đùa với một tiểu đồng nhỏ bé.
-Tử Lạc, hôm nay sao huynh có nhã hứng cùng muội thưởng hoa vậy?
Hỷ Bình một tay níu lấy cánh tay của nam nhân bên cạnh.
Tử Lạc nhẹ gỡ tay nàng ta ra, nhanh chân vừa đi vừa cất giọng âm lãnh.
-Cũng chỉ là xuất hồ ý liêu (*), Quận chúa chớ bận tâm!
[Xuất hồ ý liêu: ngụ ý nói rằng bất thình lình, bất chợt]
Hỷ Bình nhìn thấy dáng vẻ, thái độ đó của Tử Lạc liền không khỏi bực dọc trong lòng. Rõ ràng hắn chính là người ngỏ ý mời nàng ta ra dạo chơi thưởng hoa, bây giờ lại vẫn khư khư trưng ra cái diện biểu vô tình đó của hắn.
Tử Lạc thong thả đi chậm rãi về phía gần với biệt uyển nơi Mịch Chi đang ngồi.
Cô vẫn không hề để ý đến xung quanh, chỉ chuyên tâm làm lấy con diều cho Đồng Đồng.
Hắn bắt đầu thấy lòng dạ hậm hực tột cùng, vốn dĩ là muốn trêu tức nữ nhân này, ấy vậy mà nàng vẫn không hề để tâm đến dù chỉ là một chút.
Bất chợt Hỷ Bình từ sau lao tới, một mặt nàng ta muốn gây sự chú ý với nam nhân trước mặt, một mặt vì thấy đoá hoa liên nở to dưới hồ quá đẹp, nàng ta nhanh chân chạy đến.
Nhưng lại không biết vô tình hay cố ý mà ngã nhào đến thành hồ.
-Quận chúa!
Tử Lạc hốt hoảng hét to, tay nhanh chóng đưa ra giữ được người nàng ta.
Phút chốc cả thân người Hỷ Bình gói gọn trong cánh tay rắn chắc của hắn. Hơi ấm trên người hắn, mùi hương trên người hắn khiến nàng ta không khỏi thích thú mà cười thầm trong bụng.
Mịch Chi lúc này mới thật sự quan tâm đến cớ sự xung quanh, vì bị tiếng hét của Tử Lạc thoáng làm cô giât mình.
Vừa quay mặt nhìn sang thì cảnh tượng trước mặt khiến cô khẽ cau mày.
Tử Lạc, hắn tay đang ôm lấy eo của nàng Quận chúa ngang ngược. Nhìn sắc diện nàng ta mà xem, thèm trai đến thế cơ à?
Mịch Chi nuốt nước bọt cố nén cục nghẹn đang mắc ngang cổ họng xuống bụng.
Rõ ràng tên Vương gia này chỉ muốn giở trò chọc tức cô. Nếu cô mà lộ vẻ mặt bực dọc, hắn chắc chắn sẽ đắc thắng đến đốt yên hoa (*) mà ăn mừng cho coi.
[Yên hoa: giống như pháo hoa]
Tử Lạc chợt mới để ý đến Mịch Chi đang hướng mắt về phía hắn, hắn vừa muốn buông nữ nhân trong tay mình ra, nhưng liền thay đổi chóng mặt, lật mặt y như lật bánh tráng chẳng bằng!
Hắn đưa tay vén nhẹ mái tóc của Hỷ Bình, ra vẻ ân cần chu đáo.
-Muội không sao chứ Hỷ Bình? Thật bất cẩn quá!
Hỷ Bình dường như bị Tử Lạc quay như một cái chong chóng.
Thái độ, biểu diện của hắn thay đổi đến chóng mặt, khiến nàng ta suýt chút cũng muốn đảo lộn thần hồn.
-Muội...muội không sao! Đa tạ huynh!
Hỷ Bình dù có gian xảo, có ngỗ ngáo, ngang ngược đến đâu. Cũng chỉ là một nữ tử trong thiên hạ, địa vị có cao hơn người khác, cũng chỉ là con người.
Nàng ta cũng biết ngượng, biết xấu hổ khi bị nam nhân động chạm.
Hơn nữa, còn là nam nhân mà nàng ta đem lòng mến mộ, nhất kiến chung tình (*).
[Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu]
Mịch Chi khai nhãn đao mà phóng thẳng về đôi nam nữ đang tấu kịch trước mặt cô.
Quả nhiên họ muốn biến cái Vương phủ này thành hí đài (*) rồi!
Cô cẩn trọng bước ra khỏi phòng, lẻn đi vào hoa viên đi thẳng đến bức tường.
Hai tay chống eo, ánh mắt kiên định đầy lửa.
-Ngươi biết thưởng rượu ngắm trăng, ta không biết sao?
Dứt lời Mịch Chi leo lên những chỏm đá hồ bên dưới chân mình, chậm rãi cố gắng bám víu vào các lỗ đục trên tường mà trèo lên.
< Bịch >
Hai chân tiếp đất nhẹ nhàng, cô hoàn toàn đã an toàn mà rời khỏi phủ bằng cách.....leo tường!
Giờ thì đi giải khuây thôi!
..
..
..
-Vương..Vương gia! vương gia...!
Tiểu Hồng tay bê lấy chậu nước nóng không ngừng kêu lên chạy đến phía Tử Lạc đang ngồi bên biệt uyển.
Hắn lặng lẽ ngồi đó uống rượu, bên cạnh vẫn là Hỷ Bình, nhưng hắn tuyệt nhiên không để tâm đến sự hiện diện của nàng ta. Hắn chỉ đang mượn rượu giải bớt ưu tư trong lòng.
-To gan! Thật là chủ nào tớ nấy! Chẳng ra phép tắc gì.
Hỷ Bình tức giận quát lên khi Tiểu Hồng tay chân luống cuống chạy đến còn không ngừng kêu to.
Tử Lạc nhìn lấy nha hoàn này, đoán thấy sắc diện bất thường của cô ta, liền nghĩ ngay đến Mịch Chi.
-Chuyện gì?
-Nương..Nương...không thấy Nương Nương đâu cả!
Tiểu Hồng thở như hụt hơi, Tử Lạc đập bàn một cái < Rầm > khiến ai nấy cũng đều giật mình vì sợ.
-Cuồng ngôn! Chẳng phải Vương phi đang ở trong phòng?
Tiểu Hồng sợ đến run cả người, chậu nước trên tay cũng rơi luôn xuống đât.
Cô hoảng hốt quỳ thụp xuống, giọng run run.
-Bẩm Vương gia! Lúc nãy...Nương Nương nói rằng muốn tắm, nên đã dặn nô tì chuẩn bị cho người nước ấm, nhưng khi nô tì trở vào đã...đã không thấy Nương Nương đâu!
Tử Lạc đồng tử co lại, hắn đứng phăng dậy rồi chạy ngay đến phòng, đạp mạnh một cái cửa phòng bật tung.
-Xuyên Nhi....
Hắn kêu to tên thê tử của mình, nhưng đổi lại trước mặt chỉ là không gian im ắng không một bóng người.
Cõi lòng hắn như hoá cuồng phong bạo vũ, hắc vân tích tụ càng nặng trên đỉnh đầu.
Bàn tay hắn siết chặt, cả môi cũng bị hàm răng cắn lấy.
-Người đâu....!!!
Tiếng hét đầy uy lực của Tử Lạc vang lên, lập tức một đoàn binh lính tập trung ngay trước cửa phòng.
Tử Lạc quay người trở ra, ánh mắt như hai ngọn hoả diệm sơn, sát khí đằng đằng.
-Lục tung cả cái thành này lên cũng phải đem Vương phi về đây cho Bổn vương!
-Tuân lệnh!
Đám lính đồng thanh dõng dạc hô to rồi nhanh chóng kéo nhau ra khỏi phủ.
Tiểu Hồng, Tiểu Mai đứng đó mà run như cầy sấy. Răng môi va vào nhau không ngừng. Vương gia đáng kính của họ....thật sự đang nổi cơn thịnh nộ rồi...
-Nương Nương ơi là Nương Nương! Người đang ở đâu mau quay về đi....chúng nô tì sắp vì người mà chết vì sợ rồi....!